Chương 29
Khoé môi c*̉a Giản Trạch Xuyên cong lên: “Hừ…không có Giản Trạch Xuyên tôi thì Tân tiểu thư còn có thể tìm người khác mà.”
Tân Ngải muốn khóc, biết ngay là anh đều nghe thấy hết rồi, cô hoảng loạn lắc đầu: “Không phải, không phải đâu. Anh nghe tôi nói, những lời nói lúc nãy c*̉a tôi đều là lời nói tức giận, không phải là lời thật lòng c*̉a tôi.”
Giản Trạch Xuyên hơi liếc mắt, nghiêm túc hỏi: “Cái gì là thật lòng c*̉a cô?”
Tân Ngải lấy dũng khí tiến lên trước một bước, ôm lấy ngực c*̉a mình: “Trong lòng tôi đều là anh, tôi chỉ lên trời thề rằng ngoại trừ anh ra tôi thật sự sẽ không đi tìm người khác nữa. Anh chính là duy nhất c*̉a tôi, anh là ánh sáng, là thứ duy nhất tôi theo đuổi trong cuộc đời, là tâm can c*̉a tôi. Cả đời này cho dù anh không cần tôi nữa thì tôi c*̃ng sẽ giữ mình trong sạch, nếu như anh không tin, chi bằng giữ tôi ở bên cạnh, ngày tháng dài biết lòng người, thời gian lâu anh sẽ hiều được sự thật lòng c*̉a tôi đối với anh rồi…”
Giọng nói c*̉a Tân Ngải có chút khàn, đôi môi đỏ nhỏ nhắn đầy đặn mở ra khép lại, có một khoảnh khắc Giản Trạch Xuyên muốn chặn môi cô lại, cái miệng kia càng thích hợp để hôn chứ không phải để nói dối.
Giản Trạch Xuyên bỗng nhiên nhớ ra tình cảnh lần trước ở trong thang máy Tân Ngải xông vào hôn lên môi anh, mềm mại, thơm tho…
Tân Ngải nôn nóng giậm chân giống như một cô gái nhỏ: “Thật đó, từng câu từng chữ đều là thật cả. Nếu như có nửa chữ là giả thì để tôi…để tôi…sau này đều không ngủ được với anh.”
Thân thể Giản Tứ lảo đảo một chút, cố gắng đứng vững, anh nói với bản thân phải làm quen, phải làm quen.
Anh phải làm quen với sự vô sỉ c*̉a Tân Ngải, Tam gia như vậy mà còn có thể bình tĩnh được, thật là một vị thần.
Giản Trạch Xuyên chế giễu nói: “Ha…lời thề này c*̃ng thật độc ác đấy.”
Tân Ngải liên tục gật đầu: “Đúng đó, đúng đó, anh là mạng sống c*̉a tôi mà. Anh xem loại lời thề độc ác như vậy tôi c*̃ng thề rồi, đủ để thấy được tấm chân tình tôi dánh cho anh, tuyệt đối không có hai lòng…Cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, cầu xin anh đó Tam gia, có được hay không?”
Cô tỏ vẻ đáng thường, tự cho là tình cảm chân thành tha thiết mà nhìn về phía Giản Trạch Xuyên, sự khát vọng trong mắt đầy ắp đến nỗi đã tràn ra ngoài rồi.
Cằm dưới c*̉a Giản Tam gia khẽ nâng lên: “Lại đây!”
Đôi mắt Tân Ngải bừng sáng, vội vàng đi lên trước đứng ở bên ngoài cửa xe, chỉ cần khom lưng là có thể chui vào bên trong xe. Cô phủ phục, nhanh nhẹn làm nũng, kéo theo âm cuối nói: “Chú à…”
Cô c*́i người, cổ áo thun mở ra, lại gần như vậy ẩn hiện có thể nhìn thấy chỗ xinh đẹp kia.
Đôi môi mịn màng chu lên giống như đang mời anh đế thưởng thức, đáy mắt c*̉a Giản Trạch Xuyên lướt qua một tia u ám.
Một bàn tay giữ lấy cằm dưới c*̉a cô, thân thể Tân Ngải cứng lại, ngón tay c*̉a Giản Trạch Xuyên rất lạnh, làn da c*̉a cô thì lại nóng hổi, ngón tay cái có vết chai mỏng phủ lên cánh môi c*̉a cô, nhẹ nhàng ma sát: “Cô muốn cái gì?”
Tân Ngải chỉ cảm thấy trên môi có một trận tê liệt, tay c*̉a anh giống như có mang theo dòng điện vậy, thân thể cô lảo đảo một chút, vào khoảnh khắc đối diện với ánh mắt c*̉a Giản Trạch Xuyên, trong chớp mắt cô giống như bị hút vào trong, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Tân Ngải liếm môi theo bản năng, nhưng lười lại đụng vào ngón tay cái c*̉a Giản Trạch Xuyên, doạ cho cô nhanh chóng thụt lại, nhưng ngón tay cầm cằm c*̉a cô thì lại càng chặt hơn.
Tân Ngải cảm thấy có chút đau, ánh mắt c*̉a Giản Trạch Xuyên càng trở nên u ám, cô không dám nhìn thẳng, trong lòng hoảng sợ, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Trả lời tôi.”
Giọng nói c*̉a Giản Trạch Xuyên giống như sương lạnh vào sáng sớm mùa thu, cái lạnh ngấm vào xương, tim c*̉a Tân Ngải thình thịch vài cái, cô nên nói bản thân muốn gì? c*̃ng không thể nói tôi muốn điều tra tin tức c*̉a chị gái mình, tôi muốn điều tra công ty c*̉a anh.
Tất nhiên là không thể nói rồi, trừ phi đầu óc cô có bệnh, thế là cô xoẹt qua một ý nghĩ: “Muốn hôn, muốn ôm…muốn ngủ c*̀ng anh mỗi tối.”
Lúc nói những lời này hai mắt Tân Ngải trong suốt, ánh mắt phơi phới, tràn đầy sự chân thành.
Đôi mắt đen c*̉a Giản Trạch Xuyên híp lại, chính là đôi mắt này mỗi lần nhìn thầy đều sẽ bị mất hồn.
Lại là loại cảm giác xa lạ khiến anh cảm thấy chán ghét, anh chán ghét cái lạ, chán ghét sự việc chưa biết, chán ghết kiểu người không chịu sự không chế c*̉a anh như Tân Ngải…
Đúng vậy, anh chán ghét người phụ nữ tên Tân Ngải này!
Tân Ngải muốn khóc, biết ngay là anh đều nghe thấy hết rồi, cô hoảng loạn lắc đầu: “Không phải, không phải đâu. Anh nghe tôi nói, những lời nói lúc nãy c*̉a tôi đều là lời nói tức giận, không phải là lời thật lòng c*̉a tôi.”
Giản Trạch Xuyên hơi liếc mắt, nghiêm túc hỏi: “Cái gì là thật lòng c*̉a cô?”
Tân Ngải lấy dũng khí tiến lên trước một bước, ôm lấy ngực c*̉a mình: “Trong lòng tôi đều là anh, tôi chỉ lên trời thề rằng ngoại trừ anh ra tôi thật sự sẽ không đi tìm người khác nữa. Anh chính là duy nhất c*̉a tôi, anh là ánh sáng, là thứ duy nhất tôi theo đuổi trong cuộc đời, là tâm can c*̉a tôi. Cả đời này cho dù anh không cần tôi nữa thì tôi c*̃ng sẽ giữ mình trong sạch, nếu như anh không tin, chi bằng giữ tôi ở bên cạnh, ngày tháng dài biết lòng người, thời gian lâu anh sẽ hiều được sự thật lòng c*̉a tôi đối với anh rồi…”
Giọng nói c*̉a Tân Ngải có chút khàn, đôi môi đỏ nhỏ nhắn đầy đặn mở ra khép lại, có một khoảnh khắc Giản Trạch Xuyên muốn chặn môi cô lại, cái miệng kia càng thích hợp để hôn chứ không phải để nói dối.
Giản Trạch Xuyên bỗng nhiên nhớ ra tình cảnh lần trước ở trong thang máy Tân Ngải xông vào hôn lên môi anh, mềm mại, thơm tho…
Tân Ngải nôn nóng giậm chân giống như một cô gái nhỏ: “Thật đó, từng câu từng chữ đều là thật cả. Nếu như có nửa chữ là giả thì để tôi…để tôi…sau này đều không ngủ được với anh.”
Thân thể Giản Tứ lảo đảo một chút, cố gắng đứng vững, anh nói với bản thân phải làm quen, phải làm quen.
Anh phải làm quen với sự vô sỉ c*̉a Tân Ngải, Tam gia như vậy mà còn có thể bình tĩnh được, thật là một vị thần.
Giản Trạch Xuyên chế giễu nói: “Ha…lời thề này c*̃ng thật độc ác đấy.”
Tân Ngải liên tục gật đầu: “Đúng đó, đúng đó, anh là mạng sống c*̉a tôi mà. Anh xem loại lời thề độc ác như vậy tôi c*̃ng thề rồi, đủ để thấy được tấm chân tình tôi dánh cho anh, tuyệt đối không có hai lòng…Cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, cầu xin anh đó Tam gia, có được hay không?”
Cô tỏ vẻ đáng thường, tự cho là tình cảm chân thành tha thiết mà nhìn về phía Giản Trạch Xuyên, sự khát vọng trong mắt đầy ắp đến nỗi đã tràn ra ngoài rồi.
Cằm dưới c*̉a Giản Tam gia khẽ nâng lên: “Lại đây!”
Đôi mắt Tân Ngải bừng sáng, vội vàng đi lên trước đứng ở bên ngoài cửa xe, chỉ cần khom lưng là có thể chui vào bên trong xe. Cô phủ phục, nhanh nhẹn làm nũng, kéo theo âm cuối nói: “Chú à…”
Cô c*́i người, cổ áo thun mở ra, lại gần như vậy ẩn hiện có thể nhìn thấy chỗ xinh đẹp kia.
Đôi môi mịn màng chu lên giống như đang mời anh đế thưởng thức, đáy mắt c*̉a Giản Trạch Xuyên lướt qua một tia u ám.
Một bàn tay giữ lấy cằm dưới c*̉a cô, thân thể Tân Ngải cứng lại, ngón tay c*̉a Giản Trạch Xuyên rất lạnh, làn da c*̉a cô thì lại nóng hổi, ngón tay cái có vết chai mỏng phủ lên cánh môi c*̉a cô, nhẹ nhàng ma sát: “Cô muốn cái gì?”
Tân Ngải chỉ cảm thấy trên môi có một trận tê liệt, tay c*̉a anh giống như có mang theo dòng điện vậy, thân thể cô lảo đảo một chút, vào khoảnh khắc đối diện với ánh mắt c*̉a Giản Trạch Xuyên, trong chớp mắt cô giống như bị hút vào trong, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Tân Ngải liếm môi theo bản năng, nhưng lười lại đụng vào ngón tay cái c*̉a Giản Trạch Xuyên, doạ cho cô nhanh chóng thụt lại, nhưng ngón tay cầm cằm c*̉a cô thì lại càng chặt hơn.
Tân Ngải cảm thấy có chút đau, ánh mắt c*̉a Giản Trạch Xuyên càng trở nên u ám, cô không dám nhìn thẳng, trong lòng hoảng sợ, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Trả lời tôi.”
Giọng nói c*̉a Giản Trạch Xuyên giống như sương lạnh vào sáng sớm mùa thu, cái lạnh ngấm vào xương, tim c*̉a Tân Ngải thình thịch vài cái, cô nên nói bản thân muốn gì? c*̃ng không thể nói tôi muốn điều tra tin tức c*̉a chị gái mình, tôi muốn điều tra công ty c*̉a anh.
Tất nhiên là không thể nói rồi, trừ phi đầu óc cô có bệnh, thế là cô xoẹt qua một ý nghĩ: “Muốn hôn, muốn ôm…muốn ngủ c*̀ng anh mỗi tối.”
Lúc nói những lời này hai mắt Tân Ngải trong suốt, ánh mắt phơi phới, tràn đầy sự chân thành.
Đôi mắt đen c*̉a Giản Trạch Xuyên híp lại, chính là đôi mắt này mỗi lần nhìn thầy đều sẽ bị mất hồn.
Lại là loại cảm giác xa lạ khiến anh cảm thấy chán ghét, anh chán ghét cái lạ, chán ghét sự việc chưa biết, chán ghết kiểu người không chịu sự không chế c*̉a anh như Tân Ngải…
Đúng vậy, anh chán ghét người phụ nữ tên Tân Ngải này!




Bình luận chương 29
Chia sẻ cảm nhận về chương 29 “Chương 29”