Thí chủ khoan đã (23)
Editor: Tieen
Chương 710: Thí chủ khoan đã (23)
Huyền Thanh đưa tay tiếp nhận thuốc mỡ, nhìn móng vuốt lông xù xù của cô, đáy lòng hơi ngứa, thật muốn sờ một cái.
Mới vừa rồi xúc cảm trên tay còn vô cùng rõ ràng, quả thực mềm mại.
Ý thức được suy nghĩ quá mức của mình, Huyền Thanh lại cúi đầu, liên tục thấp giọng lẩm bẩm một câu cửa miệng kia.
Chờ sau khi hắn đọc vài câu, ngước mắt nhìn nhìn đồ vật trên tay.
Đây là một thứ chưa từng thấy qua, vỏ ngoài màu trắng bạc, là một cái chai đựng hình trụ tròn, bên trên còn viết chữ màu đỏ và đen, chỉ là những chữ này, hắn nhận ra một số chữ, một số chữ dường như không hiểu lắm.
Vị diện này dùng chữ phồn thể, thuốc mỡ là Tô Mộc ở vị diện hiện đại nhét vào một góc, phía trên là chữ giản thể hiện đại, cho nên có một số chữ Huyền Thanh hiển nhiên không nhận ra.
Huyền Thanh nhéo nhéo thuốc mỡ, đáy mắt nghi hoặc.
"Thí chủ, đây là vật gì?"
"Thuốc mỡ."
"Bần tăng chưa từng thấy qua thuốc mỡ như vậy."
"Ừm, là đặc hữu của ta."
"A di đà phật, là bần tăng kiến thức có hạn."
"Có cần ta giúp ngươi bôi không?" Chủ đề của Tô Mộc đột nhiên nhảy lên.
Huyền Thanh: "..."
Sửng sốt một giây, lập tức xua tay nói: "Không cần, không cần, không phiền thí chủ, bần tăng tự mình giải quyết."
Tô Mộc ngồi ở trên giường, vừa lúc cùng hắn nằm sấp nhìn thẳng, hai tròng mắt màu nâu in bộ dáng của hắn, rất rõ ràng.
"Tay trái vặn mở nắp, bóp nhẹ thân chai, thuốc mỡ trong đó sẽ từ miệng chai..."
Tô Mộc rất tỉ mỉ giải thích với hắn loại thuốc mỡ này muốn sử dụng như thế nào.
Huyền Thanh gật gật đầu, đã đem thuốc mỡ nặn lên tay, đang muốn đi c** q**n áo của mình...
Tay dừng lại, đối đầu với đôi mắt to của Tô Mộc.
"Thí chủ, xin tránh hiềm nghi."
Suýt chút nữa đã quên, bộ dạng mềm mại này, giống như một con hồ ly tiểu sủng, nhưng là một con Cửu Vĩ Hồ yêu cái.
"Phiền toái." Tô Mộc đứng dậy, từ trên giường nhảy xuống, tự chủ ra cửa, đóng cửa, ngồi xổm ngoài cửa, phảng phất như đang canh cửa cho hắn.
Huyền Thanh bất đắc dĩ cười, sau đó cởi tăng bào, đường cong lưng lưu loát theo tăng bào trượt xuống mà lộ ra...
Sau khi Huyền Thanh ở trong phòng bôi thuốc mỡ, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một giọng nói non nớt:
"Ôi, tiểu cẩu từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ là sư huynh mang cho ta sao?"
Bên ngoài cửa.
Tô Mộc lười biếng ngước mắt nhìn thoáng qua tiểu hòa thượng này, khoảng 10 tuổi, đang nhìn cô cười ngây ngô, lộ ra hàm răng chỉ còn lại mấy cái răng.
"Tiểu cẩu đáng yêu như vậy, nhất định là sư huynh mang cho ta, tiểu cẩu, ngươi nói có đúng hay không?"
Tiểu hòa thượng cười ngây ngô ngồi xổm xuống, muốn ôm lấy Tô Mộc.
Tô Mộc né tránh, chạy tới phía sau tiểu hòa thượng.
Nghe được tiếng bước chân trong phòng truyền đến, biết được Huyền Thanh lại đây, sau một khắc liền nhìn thấy cửa mở ra, Tô Mộc liếc mắt nhìn mông hắn một cái.
"Bôi xong rồi sao?"
Cô tự nhiên hỏi như vậy, khiến Huyền Thanh thiếu chút nữa thốt lên một câu: "Xong rồi."
Nhưng lý trí đem hai chữ này của hắn nuốt trở về, chỉ khách khí nói: "Đa tạ thí chủ quan tâm, bần tăng đã bôi thuốc tốt rồi."
"Vậy là tốt rồi." Tô Mộc nói xong, kéo ống quần hắn, sau đó theo ống quần bò lên trên, một lần nữa chiếm cứ đầu vai hắn.
Lúc một người một hồ nói chuyện, tiểu hòa thượng kia vẻ mặt khoa trương bị dọa sợ, miệng há to, run rẩy chỉ vào Tô Mộc:
"Tiểu, tiểu cẩu nói chuyện!!!"
"Sư huynh, huynh, tiểu cẩu của huynh nói chuyện!!!"
"Sư huynh, huynh nghe được không!!!?"
Tô Mộc lười biếng liếc hắn một cái.
Không chấp nhặt với thiểu năng trí tuệ.




Bình luận chương 710
Chia sẻ cảm nhận về chương 710 “Thí chủ khoan đã (23)”