Thí chủ khoan đã (15)
Editor: Tieen
Chương 702: Thí chủ khoan đã (15)
Chờ hắn niệm thanh tâm chú hơn một tiếng đồng hồ, chỉ nghe thấy bên tai là tiếng hít thở đều đều của cô.
Hắn nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nhúm lông xù xù.
Nhìn có vẻ rất mềm mại.
Hắn chưa bao giờ tiếp xúc với một con yêu ở cự ly gần như vậy, cảm giác rất mới lạ.
Chín cái đuôi của cô thu hồi tám cái, chỉ còn lại một cái, còn thỉnh thoảng đong đưa, lúc đong đưa, vừa vặn v**t v* sau cổ và trên đầu tr*n tr** của hắn, nổi lên một trận ngứa ngáy.
Loại cảm giác này, cũng là lần đầu tiên cảm thụ, rất mới lạ.
Huyền Thanh vẫn chậm rãi đi về phía trước, bước chân vững vàng, không chút quấy nhiễu đến Tô Mộc đang ngủ trên vai hắn.
Trên thực tế Tô Mộc ngủ không sâu, vừa nghe được tiếng động, lỗ tai xù lông kia sẽ động một chút.
Sau đó Huyền Thanh vài lần nghiêng đầu, chạm vào lỗ tai cô giật giật, xúc cảm kia rất ấm áp, cũng mềm nhũn, làm cho hắn muốn đưa tay xoa xoa.
Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì hai tay chắp lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: "A di đà phật."
Chờ Tô Mộc tỉnh táo, duỗi duỗi người.
Vừa lúc móng vuốt nhỏ nắm thành quyền đánh trúng đầu Huyền Thanh.
Giờ phút này Huyền Thanh đang cúi người bên bờ sông, múc nước uống.
Trong dòng sông in bóng dáng hắn và cô đang duỗi người trên vai hắn.
Tuổi của cô ở Yêu tộc, bất quá mới trưởng thành, cho nên thân thể rất nhỏ nhắn, cuộn tròn cũng chỉ là kích thước bàn tay hắn mà thôi.
Mới vừa rồi tỉnh ngủ, hai mắt cô nhập nhèm, móng vuốt mềm mại nắm thành nắm đấm, bất quá là nhẹ nhàng gõ một phen, lại làm cho đáy lòng hắn không hiểu sao mềm mại xuống.
Tô Mộc nhìn nơi móng vuốt của mình vừa mới gõ tới.
Đầu của hắn trụi lủi và sạch sẽ đến mức phản chiếu.
Mới vừa rồi bởi vì móng vuốt chạm vào, cho nên bị dính lông hồ ly của cô.
Tô Mộc vươn móng vuốt ra, cọ cọ, vốn định cọ cho rớt lông hồ ly bị dính kia, nhưng cọ một cái, lại dính thêm một chút.
Lại xoa xoa.
Tô Mộc: "..."
Càng cọ càng nhiều, cô cũng rất bất đắc dĩ.
Nhìn tất cả những điều này, khóe môi Huyền Thanh khẽ nhếch, hiền lành cười ấm áp.
Dường như mang theo ánh sáng phổ độ chúng sinh.
"Thí chủ có cần uống nước không?"
Hắn đã dùng lá cây để chứa nước, đưa đến trước mặt Tô Mộc.
"Đa tạ pháp sư."
Hai móng vuốt của Tô Mộc tiếp nhận lá cây, uống từng ngụm nhỏ.
Một người một hồ ly sau khi uống nước xong, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi qua một thôn trang nhỏ chỉ mấy trăm mét đường núi, đột nhiên nhảy ra mấy "người" ăn mặc quái dị... người?
Chiều cao chỉ đến eo của Huyền Thanh, thoạt nhìn giống như đứa trẻ trong nhân loại.
Khuôn mặt kia nhìn cũng vô cùng non nớt, chỉ là, từng người đều có bộ râu ria.
Thoạt nhìn còn lớn lên giống nhau như đúc.
Trên người ăn mặc chẳng ra cái gì, quần áo giống như ghép vá lại mà thành, chỗ này một mảnh, chỗ kia một mảnh, màu sắc trên người cộng lại, giống như cầu vồng.
Nếu ở thời hiện đại, này hẳn được coi là một loại thời thượng.
Nhưng ở hiện tại...
Không điên thì chính là ngốc.
Ngửi thấy khí tức này, không phải người, mà là yêu.
Tổng cộng có năm người, à không, yêu.
Chúng xếp thành hàng, màu sắc trên người lấp lánh hoa mắt.
Mấy con yêu rút đao, hùng hổ hét lên:
"Đánh, đánh, đánh cướp!"
"Loảng xoảng ——" một tiếng.
Theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy đao trên tay yêu quái bên cạnh rơi xuống, âm thanh vừa rồi chính là từ nơi này phát ra.
Nhận thấy tầm mắt mọi người rơi vào trên người nó, nó đỏ mặt, vội vàng ôm lấy đao, còn giải thích:
"Quá, quá nặng."
Một tên yêu đứng ở trung tâm trừng mắt nhìn nó một cái, nhỏ giọng nói:
"Đứng, đứng nghiêm!"
Vẫn đứng một hàng hết sức chỉnh tề.
Sau đó tạm dừng ba giây sau đó, hét:
"Đánh, đánh cướp!!!"
Huyền Thanh rũ mắt, nhìn những "người" này chỉ cao bằng thắt lưng hắn.




Bình luận chương 702
Chia sẻ cảm nhận về chương 702 “Thí chủ khoan đã (15)”