Trẫm chính là thiên hạ (47)
Editor: Tieen
Chương 667: Trẫm chính là thiên hạ (47)
"Sương Nguyệt vương, ngươi đây là ý gì?" Kinh Đường vương đứng trên tường, hỏi.
"Nhìn không ra sao?" Tô Mộc hơi ngửa đầu, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cuồng vọng của cô, dùng con ngươi không chút gợn sóng nhìn Kinh Đường vương.
"Uy h**p các ngươi."
Kinh Đường vương: !?
Mọi người: Thật thẳng thắn.
Thẳng thắn đến nỗi mọi người nghĩ rằng cô đang hài hước.
"Ha ha ha..." Kinh Đường vương cười một trận lớn.
"Sương Nguyệt Quy Mạch, ngươi cho rằng chỉ cần mấy con sói này là có thể uy h**p trẫm sao? Ngươi cũng không nhìn nơi ngươi đang đứng bây giờ!"
Nói ẩu nói tả cũng phải nhìn xem đây là địa bàn Kinh Đường quốc của nàng ta!
Kinh Đường vương buồn cười nhìn Tô Mộc, phất tay.
"Người đâu, lấy tên đến, trẫm muốn săn bắn!"
Con mồi Tô Mộc.
Đứng vững vàng, rõ ràng là cô ở phía dưới, khí thế áp đảo áp chế Kinh Đường vương.
"Thượng kiếm cho Kinh Đường vương."
Giọng điệu thản nhiên, nhưng mọi người trên tường thành đều nghe được.
Sợ là Sương Nguyệt vương điên rồi!
Lúc này còn muốn đem mình đưa vào chỗ chết, cho dù nàng có những bầy sói này làm uy h**p thì như thế nào?
Nơi này đại bộ phận đều là người kinh Đường vương, chỉ cần cung tiễn thủ từ trên cửa thành bắn tên xuống, bầy sói làm sao có thể chống cự được?
Tuy nhiên...
Đợi đến khi trên cổ Kinh Đường vương đặt một lưỡi kiếm, mọi người mới phục hồi tinh thần lại.
"Thanh kiếm" này không phải là "mũi tên" kia.
Ánh mắt kinh ngạc của Kinh Đường vương hướng về phía người cầm kiếm phía sau.
Sắc mặt nhất thời tối đen.
Chính là Vệ tướng quân được nàng ta coi trọng nhất trong số các tướng lĩnh luôn đi theo phía sau nàng ta.
Lúc trước luôn miệng nói Sương Nguyệt vương bất quá chỉ là nửa cân tám lạng, sau này nếu đánh nhau, nhất định phải chính tay đâm nàng.
Nhưng bây giờ...
Chỉ mới mấy ngày, thanh kiếm này liền đặt ở trên cổ nàng ta.
"Ngươi!"
Kinh Đường vương môi run rẩy, cuối cùng lại tức giận không nói nên lời.
Khóe môi Vệ tướng quân trước sau như một mang theo nụ cười cao ngạo: "Bệ hạ, kiếm đã lên rồi."
Một tiếng bệ hạ này, không phải nói với Kinh Đường vương, mà là nói với Tô Mộc dưới thành.
Kinh Đường vương bị bắt cóc, các tướng lĩnh còn lại không dám nhúc nhích.
Thủ hạ Vệ tướng quân tâm phúc xuống lầu mở cửa, đem Tô Mộc cùng một đám sói mang vào thành.
Có Tiểu Cừu ở đây, những con sói đói này mặc dù nhìn chằm chằm vào người ta ánh mắt tỏa sáng, cũng không dám nhúc nhích.
Chỉ là dưới tình huống tử vong không khoảng cách như vậy, coi như là bình tĩnh như Kinh Đường vương, cũng không bình tĩnh nổi.
"Sương Nguyệt Quy Mạch, ngươi đến tột cùng muốn làm gì!?"
"Tranh bá thiên hạ."
Từ trong miệng cô chậm rãi phun ra bốn chữ.
Mọi người: "..."
Nàng nói tranh bá liền tranh bá?
Cho rằng tranh bá là nhà nàng!?
"Khẩu khí thật lớn! Sương Nguyệt vương cho rằng như vậy có thể uy h**p trẫm? Ngươi hôm nay giết trẫm, cũng không bước ra khỏi Kinh Đường quốc ta!"
"Vậy giết đi." Tô Mộc thản nhiên nói.
Kiếm đặt trên cổ Kinh Đường vương giật giật, có máu chảy xuống cổ nàng ta.
Các tướng lĩnh còn lại phía sau Kinh Đường vương khẩn trương ngăn lại: "Không được! Sương Nguyệt vương, ngươi đến tột cùng có mục đích gì? Ngươi nói, không làm tổn thương vương ta!"
"Trẫm nói rồi."
Hóa ra bên trên cô nói không phải là lời sao?
À...
Tranh bá thiên hạ?!
Kinh Đường quốc luôn miệng hô:
"Sương Nguyệt vương, ngươi cho dù là muốn tranh bá thiên hạ, cũng phải xuất ra thực lực, uy h**p như thế, người trong thiên hạ không phục."
"Đúng vậy! Ngươi uy h**p vương ta như thế, cho dù người Kinh Đường quốc ta bức bách dâm uy đáp ứng, người của các nước khác cũng sẽ không đáp ứng!"
...
Mấy tiểu quốc cách đây không lâu cùng Tô Mộc nói chuyện phiếm giơ tay lên:
"Chúng ta phục."
"Đúng đúng, chúng ta đáp ứng."
"Đáp ứng, đáp ứng."
Người Kinh Đường quốc: "..."
Những người ở các nước còn lại: "..."
Có thể đừng không cần cốt khí như vậy không!?




Bình luận chương 667
Chia sẻ cảm nhận về chương 667 “Trẫm chính là thiên hạ (47)”