Trẫm chính là thiên hạ (43)
Editor: Tieen
Chương 663: Trẫm chính là thiên hạ (43)
Bên trong phòng.
Tô Mộc nhấp nước trà, ngước mắt nhìn Liên Thành: "Lại đây."
Bên kia, thân thể Liên Thành đang đứng ở một bên dừng một chút, sau đó đi về phía Tô Mộc.
"Trò chơi kia, ngày mai trẫm lên sân."
Các quy tắc thật cũ kỹ, nhưng cô thích hệ thống phần thưởng.
"Không thể, bệ hạ chính là Sương Nguyệt quốc..."
Liên Thành còn chưa nói xong, Tô Mộc trước mặt hắn đột nhiên đứng dậy, lưu lại một nụ hôn trên môi hắn.
Hắn sửng sốt.
Nàng...
Nàng nhận ra hắn sao!?
Bàn tay của Tô Mộc thăm dò trán của mình: "Lại bị bệnh."
Hắn đây không phải là sốt chính là thân thể suy yếu phong hàn, còn theo cô đi đường dài đến Kinh Đường quốc.
Đi theo bên cạnh cô mấy ngày như vậy, cô đối với Liên Thành không quen thuộc, nhưng cô đối với hắn rất quen thuộc.
Trên đường không tiếp xúc nhiều, cho nên cô không nhìn ra, sau khi đến Kinh Đường quốc, lúc cô phát hiện đã muộn.
Nhìn hắn giả trang hăng hái, Tô Mộc cũng tùy ý hắn giả trang.
Cố nén nhiều ngày như vậy, nhưng hôm nay lúc đi săn, thân thể hắn nhịn đến cực hạn.
Liên Thành, à không, là Dung Dữ cải trang thành Liên Thành nghiêng mặt xé ra một tầng mặt nạ da người, lộ ra dung nhan vốn động lòng người.
Có lẽ nhiều ngày không thấy ánh sáng, sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch.
Đôi mắt nước dịu dàng xuống, nhìn cô, cười nói: "Chung quy cũng không gạt được ngươi."
Ngày Tô Mộc rời đi, Dung Dữ bị lưu lại trong tẩm cung, hắn nhanh chóng dịch dung, sau đó lấy thân phận Liên Thành dẫn dắt đội ngũ đi về Kinh Đường quốc.
Nàng không chịu mang theo hắn, như vậy hắn cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc thù đi theo nàng.
Hắn cùng Liên Thành có chút quen thuộc, cho nên giả trang hắn thuận tay.
Chỉ là, vẫn không thể giấu được đến cuối cùng.
Tô Mộc cho hắn một viên thuốc, dùng ngón cái lau mặt nạ da người nọ bóc ra, chất kết dính còn sót lại.
Dung Dữ nắm lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm trọng: "Ngày mai, ngươi không được đi."
Cho dù bởi vì bị nhận ra mà cắt đứt lời nói, Dung Dữ vẫn nhớ rõ chuyện này.
Khu săn thú kia không chỉ có sự nguy hiểm mà Kinh Đường vương nói, Kinh Đường vương trời sinh bản tính thích náo nhiệt, nhất định là có chuẩn bị khác.
Nàng có mạnh mẽ hơn nữa, hắn cũng không cho phép nàng đi một mình.
Dung Dữ vùi đầu vào cổ cô: "Nếu ngươi cố ý muốn đi, mang theo ta."
Ít nhất hắn có thể ở đó khi nàng cần.
"Được."
Nếu cô không đáp ứng, hắn vẫn có biện pháp đuổi theo.
Cô cũng không thể đánh hắn ngất xỉu.
Dung Dữ thỏa mãn gật đầu.
"Ngươi cùng quốc sư Hải quốc kia, có quen biết không?" Điểm này hắn rất để ý.
Bởi vì lúc cô nhìn về phía quốc sư kia, ánh mắt rõ ràng không giống nhau.
Trong băng lãnh, còn mang theo một chút chơi đùa không dễ phát hiện.
"Quen biết." Tô Mộc trả lời.
Cô đã không nhìn thấy hắn ta cho đến ngày hôm nay.
Thế nhưng, cảm giác quen thuộc mà hắn ta cho mình, là cô biết.
"Ừm." Dung Dữ cũng không hỏi sâu.
"Không cần bắt chuyện với hắn, không đáng giá."
Trong giọng nói mang theo khinh miệt hiếm có.
Dung Dữ lại gật đầu, nhắm hai mắt lại, che dấu cảm xúc trong đáy mắt.
Sau khi uống thuốc, hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm.
Trên nóc nhà đột nhiên có tiếng bước chân chợt lóe lên, Dung Dữ cảnh tỉnh.
"Không cần để ý tới." Tô Mộc đem hắn kéo về trong ngực mình.
Tay Dung Dữ vòng quanh eo cô, tiếp tục ngủ.
Con ngươi Tô Mộc nhìn mái nhà, cằm cọ cọ đỉnh đầu Dung Dữ, nhắm mắt ngủ.
Bóng dáng màu trắng lướt qua trên mái hiên bên kia, không thấy có người đuổi theo, nghi hoặc đứng ở mép mái nhà, nhìn phương hướng phòng Tô Mộc ở.
Một bộ áo trắng bên ngoài theo gió tung bay, độ cong chưa từng thay đổi trên mặt hắn theo gió tản đi, đáy mắt thâm trầm quỷ dị.




Bình luận chương 663
Chia sẻ cảm nhận về chương 663 “Trẫm chính là thiên hạ (43)”