Trẫm chính là thiên hạ (26)
Chương 646: Trẫm chính là thiên hạ (26)
Để cho các nàng tiếp tục điều tra chuyện về lão bản sau lưng Xuân Phong Lâu?
Bệ hạ, hiện giờ Xuân Phong Lâu đã được trùng kiến, có thể buông tha các nàng hay không!?
Sau đó một vòng bãi triều mới bắt đầu.
Tô Mộc thừa dịp đám triều thần giống như ruồi không đầu điều tra loạn, lúc Sương Nguyệt Khuynh Ninh ẩn náu, giữ chặt bím tóc của Sương Nguyệt Khuynh Ninh, đem cứ điểm chủ yếu của nàng ta ở Sương Nguyệt quốc đều tra ra.
Tô Mộc lần theo nàng ta, đem cửa hàng của nàng ta ở các quốc gia cũng s* s**ng bảy tám phần.
Nữ chính này, nhưng thật ra là một kỳ tài, nàng ta đây là muốn nắm trong tay xu thế kinh tế toàn bộ thiên hạ.
Chỉ là...
Nửa đường gặp phải cô đây.
Sương Nguyệt Khuynh Ninh hoàn toàn không biết gì cả, bản thân đã bị tính kế.
-
Đêm này, Tô Mộc đã mấy ngày chưa về, Sương Nguyệt Khuynh Ninh sau khi nhận được tin tức, lần thứ hai lẻn vào hoàng cung.
Theo bản năng hỏi tai mắt của mình trước vị trí của Dung Dữ.
Sau đó vụng trộm đi nhìn Dung Dữ.
Dung Dữ ngồi ở cửa sổ, chấp bút đang vẽ cái gì đó.
Gió thổi vào cửa sổ, tóc rũ trên trán hắn bay lên, lộ ra đường cong duyên dáng của sườn mặt kia.
Nói hắn thanh nhã tuấn dật, nhưng một nụ cười của hắn đều vô cùng mê người. Nói hắn tà tứ yêu diễm, nhưng hắn lại giống như tuyết liên vạn năm lạnh lẽo không vướng bụi trần trên núi tuyết kia.
Sương Nguyệt Khuynh Ninh nhìn, mái tóc tung bay kia phảng phất thổi đến ngực nàng ta, không ngừng quấy rầy nhịp tim nàng ta đã sớm không bình tĩnh.
Bàn tay Dung Dữ cầm bút dừng lại, ngước mắt chuẩn xác nhìn về phía vị trí Sương Nguyệt Khuynh Ninh.
Nhìn thấy người bị lá cây che khuất, lộ ra một đôi mắt còn có góc áo màu đen, Dung Dữ buông bút trong tay xuống, đệm chân từ cửa sổ bay ra, hướng vị trí Sương Nguyệt Khuynh Ninh mà đi.
Sương Nguyệt Khuynh Ninh trong nháy mắt kinh diễm qua đi, nhanh chóng phản ứng lại, nhưng chủy thủ từ cổ tay áo Dung Dữ đã trượt xuống, nắm ở trên tay, hướng cổ nàng ta đâm tới.
Có hào quang nữ chính ở đây, tất nhiên sẽ không dễ dàng chết như vậy, Sương Nguyệt Khuynh Ninh khó khăn lắm mới bị rạch ra một vết thương, cả người từ trên cây rơi xuống, sau đó nhân cơ hội xoay người chạy trốn.
Dung Dữ sớm dự đoán được nàng ta sẽ bỏ chạy, cho nên khi nàng ta ngã xuống gốc cây, một bước xuống dưới trước, không chút do dự chủy thủ lại hướng về phía nàng ta một kích trí mạng.
Chủy thủ của Dung Dữ rơi xuống ở trong không khí bị cái gì ngăn cách dừng lại một chút, sít sao một tích tắc này làm cho Sương Nguyệt Khuynh Ninh có cơ hội th* d*c, nàng ta lăn sang một bên, đứng dậy bỏ chạy.
Hắn đuổi theo, lại ở phụ cận lãnh cung không thấy bóng người của nàng ta.
Lúc trở về tẩm điện, đi ngang qua lãnh cung, nhìn thấy cửa lớn lãnh cung đột nhiên mở ra một khe hở.
Dung Dữ cảnh giác nhìn qua, nhìn thấy một cái chân ngắn từ trong khe hở thò ra trước, nhưng khe cửa kia cũng chỉ là cái chân nhỏ khó khăn lắm mới chen ra được, thân thể không cách nào chen ra.
"A a ui ——" Một tiếng kêu vang lên, tay bám cửa dùng sức, cửa bị mở ra một chút, lại dùng sức tiếp tục mở cửa, cửa rốt cục mở ra khe hở có thể đi qua.
Thân thể nho nhỏ từ khe cửa vọt ra, là tiểu cô nương buộc hai bím tóc.
Trên người mặc vải bố rộng thùng thình, làn váy kéo xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì mới vừa rồi dùng sức mà đỏ bừng.
Nhìn cũng không nhìn, đi ra liền trực tiếp chạy ra ngoài, đụng thẳng vào đùi Dung Dữ.
Nàng đụng đến đau đầu, sờ sờ đầu, sau đó miệng bẹp lên, ngửa đầu nhìn Dung Dữ.
Con ngươi vốn đã muốn rơi nước mắt in hình ảnh khuôn mặt Dung Dữ, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Tay bất giác bỏ vào trong miệng, cắn, vẻ hoa si nhìn Dung Dữ.
Cung nhân canh cửa bên kia hẳn là lười biếng, lúc trở về nhìn thấy Dung Dữ ở đây, bên cạnh còn có một thân ảnh nhỏ quen thuộc, kinh ngạc tiến lên hành lễ: "Phượng Quân."
Sau đó tiến lên muốn xách nữ hài tử đi.
Cổ áo sau của nữ hài tử bị túm lấy, nàng lập tức nhanh tay lẹ mắt ôm lấy chân Dung Dữ, treo trên đầu gối của hắn.
"Tiên tử, tiên tử, ta muốn tiên tử." Giọng nói mềm mại kêu lên, bẹp miệng mắt to ủy khuất nhìn Dung Dữ.




Bình luận chương 646
Chia sẻ cảm nhận về chương 646 “Trẫm chính là thiên hạ (26)”