Trẫm chính là thiên hạ (20)
Chương 640: Trẫm chính là thiên hạ (20)
"Thật sự là đáng tiếc, Triều Nhạc tướng quân sau này lại mất đi một nơi mua vui."
Thừa tướng cũng không tức giận, mà biến tướng cười nhạo Triều Nhạc tướng quân cả ngày trầm mê nơi thanh sắc.
"Bổn tướng quân không cần Thừa tướng đại nhân quan tâm, Thừa tướng đại nhân vẫn nên quan tâm hôn sự của Nhị công tử đi."
Thừa tướng biến sắc, hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào.
Triều Nhạc tướng quân cùng Thừa tướng ngoài miệng đấu đá, những người còn lại đều thành thói quen, không có náo loạn quá lớn, cũng không để ý tới.
Một trận ầm ĩ này, rõ ràng là Triều Nhạc tướng quân chiếm thế thượng phong.
Hiện giờ ai không biết Nhị công tử nhà Thừa tướng cũng chính là Vân Hoa Quân bị phế truất kia, cho dù bệ hạ chưa từng đụng qua, nhưng mang danh hào như vậy, ai dám cưới chứ?
Đây cũng là một cái gai Thừa tướng mắc kẹt trong cổ họng gần đây.
Lại cứ, Triều Nhạc tướng quân nói làm cho đâm càng sâu hơn.
Sắc trời từng chút tối xuống, bệ hạ còn không có tin tức, tâm tình chúng thần vi diệu.
"Các vị đại nhân, thánh chỉ bệ hạ." Cung nhân vội vàng đến nắm cổ họng lớn tiếng nói.
Bệ hạ... Trở lại rồi!?
Chúng triều thần rất nhiều tâm tư nhìn thánh chỉ minh hoàng kia, sôi nổi quỳ xuống.
"Thần chờ tiếp chỉ."
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Chúng thần vất vả, tối nay ở trong cung nghỉ ngơi..."
"Các vị đại nhân, thiên điện đã thu thập xong, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong, mời đi." Cung nhân cung kính nói.
Các triều thần: !?
Nhớ tới cái giường cứng rắn kia, người chen chúc, các nàng tỏ vẻ một chút cũng không muốn trải nghiệm nữa!
Thánh chỉ đến trong tay các triều thần, vừa nhìn mực kia vẫn còn mới, chữ viết này là chữ viết của bệ hạ không thể nghi ngờ.
Bệ hạ đã thật sự trở lại!
Thánh chỉ này, chính là nàng đang chứng minh với các nàng, nàng đã bình an trở về.
"Bệ hạ trở về là tốt rồi, chúng thần tuân chỉ."
"Chúng thần tuân chỉ."
Không tuân chỉ còn có thể làm gì?
Tạo phản hay sao?
Giờ phút này Tô Mộc quả thật trở về, đang nằm ở trong phòng Dung Dữ, bảo hắn băng bó vết thương cho mình.
Vết thương này không phải do người khác làm bị thương, là chính cô không cẩn thận cắt một đường.
Chuyến đi ra cửa này, đến thành trì cách kinh thành không xa nhìn một phen, vẫn có thể thấy được sản nghiệp của lão bản sau lưng Xuân Phong Lâu chiếm cứ vị trí chủ yếu.
Trên đường trở về kinh, gặp thích khách, trong lúc chém giết, lúc cô cưỡi ngựa trượt xuống chém đối phương, bị vũ khí sắc bén lộ ra ngoài trong lúc đánh nhau lập tức làm bị thương miệng hổ.
Thích khách đã bị khống chế hết, trước tiên nhốt trong không gian kín mít mấy ngày, sau đó đi thẩm vấn, hiệu quả càng tốt.
Bất quá thích khách là do ai phái, cô cũng suy đoán ra.
Dung Dữ rũ mắt nghiêm túc băng bó cho cô, nhìn vị trí vết thương...
"Được rồi."
Tô Mộc tiến lại gần, khẽ hôn lên trán hắn: "Ngươi ngủ trước, trẫm lúc sau sẽ đến."
Dung Dữ nhìn bóng lưng cô rời đi, tay v**t v* vị trí trán cô vừa mới khẽ hôn, xúc cảm nhẹ nhàng mềm mại.
Trong nháy mắt đó, hắn phảng phất nghe được trong lòng có tiếng hoa nở.
Bàn tay Dung Dữ v**t v* trán trượt xuống, rơi vào ngực mình.
Nhịp tim đập bất thường đó nói với hắn rằng, hắn động tâm.
Đời này, sống nông cạn một chút, thế nhưng tham luyến chút ấm áp này, yêu đế vương vô tình, chính là số mệnh của hắn đi.
Hắn vẫn nhắc nhở mình không thể trầm mê, nhưng chung quy vô lực chống cự.
Nếu đã tham luyến, vậy thì phóng túng đi, một đời này...
Nhớ tới các công t* c*ng Uyển tuyển tú, con ngươi Dung Dữ tối sầm lại.
Sương Nguyệt Quy Mạch...
Là ngươi trêu chọc ta trước, nếu ngươi thay lòng đổi ý, ta nhất định cùng ngươi đồng quy vu tận!
Một lúc sau, Tô Mộc trở về, ôm Dung Dữ, Dung Dữ lần đầu tiên ôm ngược lại eo cô, buồn bực ở trên vai cô hỏi: "Sương Nguyệt Quy Mạch, ngươi sẽ cho ta phân vị cỡ nào?"




Bình luận chương 640
Chia sẻ cảm nhận về chương 640 “Trẫm chính là thiên hạ (20)”