Trẫm chính là thiên hạ (8)
Chương 628: Trẫm chính là thiên hạ (8)
Lúc hắn cho rằng mình đắc thủ, gót chân trái Tô Mộc dùng lực, hướng sang một bên né tránh nửa bước, cầm lấy cổ tay hắn nắm chặt cây trâm, mang theo hắn xoay tròn một cái, hai người ngã xuống giường.
Tô Mộc đè lên người hắn, Dung Dữ nhìn cô, con ngươi nhiễm giận dữ, mị đến tựa như đang mời cô thưởng thức.
"Ngươi thua." Tô Mộc mở ngón tay cầm cây trâm của hắn ra, nắm cây trâm, cắm lên tóc mình, "Trâm ta nhận lấy."
"Ai tặng ngươi!?" Dung Dữ tức giận, tức giận đến bệnh trạng trắng nhợt nhạt trên mặt nổi lên đỏ ửng.
Làm sao có thể có nữ tử mặt dày vô sỉ như vậy!?
"Đứng lên." Bị cô áp chế, hắn vô cùng không thoải mái.
Từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng thân cận với nữ tử như thế.
Tô Mộc dùng sức, từ trên người hắn bật người đứng lên, sau đó dừng ở mép giường, nhìn hắn, mới phát hiện hắn thay một thân bạch y đêm qua.
"Sao lại thay xiêm y?"
Một thân bạch y này mặc mặc dù mờ nhạt, nhưng làm nổi bật sắc mặt hắn càng trắng, thân hình càng thêm đơn bạc, không tốt.
"Ta... Khụ khụ khụ..." Hắn quýnh lên, tức ngực vừa lên, liền nhịn không được ho khan.
Muốn nói chuyện lại không thể nói, thần sắc nóng nảy, ho đến cũng càng gấp.
Nàng ta còn không biết xấu hổ mà hỏi?
Hắn là một nam tử, bị một nữ tử nhìn sạch, về sau gả đi như thế nào?
Thật sự là...
Thật là một người đáng giận!
Tô Mộc đỡ hắn dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Nhìn ửng đỏ trên mặt hắn vẫn không bớt, sờ sờ trán hắn.
Nóng...
Sao lại nóng rồi?
Dung Dữ hoãn lại còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tô Mộc ấn trở lại giường, sau đó đắp chăn.
"Há miệng." Bên môi có mùi thuốc truyền đến, vừa nhìn, là thuốc cô nắm trong ngón tay.
Dung Dữ nghiêng đầu, nhắm mắt không để ý tới.
Tô Mộc cũng không chiều hắn, mà là bóp miệng hắn, đem thuốc ném vào.
"Nếu nôn ra, trẫm không ngại dùng miệng đút cho ngươi."
Đôi mắt đẹp Dung Dữ bất ngờ mở ra, trừng mắt nhìn cô.
Thật là một nữ tử không biết xấu hổ!
Lại, lại uy h**p hắn như thế?!
Dung Dữ uống thuốc, không bao lâu lại buồn ngủ.
Sau đó mấy ngày nay hắn cứ lặp đi lặp lại tốt lên lại nóng, tốt lên lại nóng.
Thân thể này của hắn thật sự yếu đến mức cực hạn, chỉ có thể dưỡng thật tốt.
Giờ phút này, Dung Dữ cũng đặc biệt hận thân thể của mình, sao lại không khỏi, mỗi ngày đều ở chỗ nàng, tuy nói nàng không chạm vào mình, nhưng cùng giường chung gối, quả thực làm tổn thương tiết tháo của hắn.
"Dung công tử, nên uống thuốc rồi."
Cung nhân bưng thuốc đến đình bên bờ sông, đưa đến tầm tay Dung Dữ đang ngồi phơi nắng.
Dung Dữ nhíu mày, bưng chén thuốc lên, ngửa đầu rót vào cổ họng.
"Dung công tử, mứt hoa quả."
"Không cần."
Hắn còn không đến mức yếu ớt đến mức ngay cả chút đắng này cũng không nhịn được.
Cung nhân cung kính lui ra, chỉ đứng ở xa xa chờ sai phái.
Bên cạnh đình là một hàng cây liễu, ngăn cách đình với con đường dẫn tới tẩm điện của Tô Mộc.
Lúc Dung Dữ phơi nắng, con đường bên liễu truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện:
"Thị quân, ngài tự tay làm điểm tâm, bệ hạ nhất định sẽ rất cao hứng."
Dung Dữ vừa nghe liền biết là người nào, xưng hô chính là thị quân, ngoại trừ Vân Hoa Quân, còn có thể có người nào?
"Bệ hạ nhiều ngày chưa từng tới, ta đến như vậy, có thể chọc bệ hạ không vui hay không?"
"Thị quân, ngài cứ yên tâm đi."
...
Tiếng bước chân dần dần xa, tiếng nói chuyện của bọn họ không thể nghe thấy rõ ràng.
Ánh mắt Dung Dữ khẽ đảo, không biết nghĩ cái gì, mím môi, sau đó đứng dậy trở lại tẩm cung, không bao lâu liền nhìn hắn lại đi ra.
Bước chân cấp tốc hướng Cung Uyển nơi các bọn công tử tuyển tú ở.




Bình luận chương 628
Chia sẻ cảm nhận về chương 628 “Trẫm chính là thiên hạ (8)”