Ảnh đế quốc dân (9)
"Hạ Lẫm bây giờ là một ảnh đế hết thời, coi như tăng thêm chút ánh sáng cho cậu ấy hấp thụ, rất tốt." Tô Mộc nói xong, đã bấm số.
Đám đồng bọn muốn cưỡng đoạt điện thoại di động, nhưng nhìn Tiểu Hiểu bên kia còn bị Tô Mộc giẫm vào tường, đành ngừng động tác, thương lượng nói: "Cô muốn thế nào?"
"Các cô muốn giải quyết riêng sao?" Tô Mộc hỏi.
Đám đồng bọn gật đầu.
"Được thôi." Tô Mộc trước hết cúp điện thoại đang gọi.
Thấy cô cúp máy, đám đồng bọn thở phào nhẹ nhõm.
"Cô thả Tiểu Hiểu ra trước."
Vừa dứt lời, chân Tô Mộc thu lại, Tiểu Hiểu bị buông ra, bọn họ đỡ cô ta dậy.
Tiểu Hiểu bị Tô Mộc treo lên đánh, cô ta ôm mặt bị giẫm đau cũng không dám nói chuyện.
"Chúng tôi xin lỗi cô, cô muốn giải quyết riêng như thế nào?" Đám đồng bọn nháy mắt với Tiểu Hiểu.
"Xin, xin lỗi." Tiểu Hiểu không tình nguyện nói một câu.
"Không nhận lời xin lỗi, nếu muốn giải quyết riêng, 5000 tệ." Tô Mộc nói.
"Cái gì, cái gì!?"
Ý cô là đòi tiền sao!?
"Các cô cảm thấy ít, vậy một vạn đi." Tô Mộc lại nói.
Tiểu Hiểu và đám đồng bọn của cô ta đều choáng váng.
"Cô, cô tống tiền!" Tiểu Hiểu nghẹn đỏ mặt nói.
Điện thoại di động của Tô Mộc vang lên, không có che giấu, thoải mái cho bọn họ xem.
Là điện thoại cảnh sát gọi lại!?
Tô Mộc bắt máy: "Alo, xin chào."
"Xin chào, nữ sĩ, xin hỏi ngài mới gọi..."
"Đúng vậy, tôi muốn báo cảnh sát."
Khi Tô Mộc nói những lời này, Tiểu Hiểu và đám đồng bọn níu lấy Tiểu Hiểu bảo cô ta đáp ứng.
"Tôi, tôi cho!" Tiểu Hiểu nghẹn khuất nói.
Nếu cảnh sát đến, kết quả của cô ta sẽ rất thảm, làm chậm trễ việc quay phim và các loại khác nhau, không chỉ có một vạn!
Tô Mộc làm một cái cử chỉ ok, tỏ vẻ cô biết, sau đó tiếp tục nói: "Tôi muốn báo cảnh sát, tại hội sở XX có buôn bán m* t**, nguồn gốc của m* t**..."
Tô Mộc chậm rãi đi ra ngoài, Tiểu Hiểu còn có thể nghe được tiếng cô tiếp tục giao tiếp với cảnh sát.
"Nếu đúng, xin hỏi số tiền thưởng báo án khi nào có thể chuyển vào tài khoản..."
Tiểu Hiểu và đám đồng bọn nhìn phương hướng của Tô Mộc...
Thật là người điên!!
"Tiểu Hiểu, cậu mau chuyển tiền cho cô ta đi."
"Đúng vậy đúng vậy, sau này đừng trêu chọc cô ta nữa."
"Cậu mau đến chỗ bác sĩ thoa thuốc, tôi đi trước đây."
...
Tiểu Hiểu và đồng bọn của cô ta rời đi.
WC còn một cánh cửa đang đóng chặt.
Là Dịch Yên.
Cô nghe toàn bộ quá trình trong WC, vốn còn vì Tô Mộc mà đổ mồ hôi lạnh.
Kết quả toàn bộ quá trình đều nghiền áp những người này.
Thật là sảng khoái!
Có một người đại diện như vậy, ảnh đế Hạ Lẫm thật đúng là hạnh phúc.
Một người đại diện như vậy sao?
Dịch Yên lâm vào trầm tư.
Mà Tô Mộc bên kia vừa cúp điện thoại, ngồi một hồi, liền nhận được tin nhắn chuyển khoản.
"Đây là tiền gì?" Hạ Lẫm quay xong, lại đây tìm cô, nhìn thấy cô đang tra tiền trong thẻ ngân hàng, một vạn mới chuyển vào vô cùng rõ ràng.
"Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần." Tô Mộc trả lời.
"Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần?" Hạ Lẫm nghi hoặc.
"Đúng vậy, chút nữa chúng ta đi ăn McDonald's nha?" Tô Mộc dựa theo trí nhớ thân thể của nguyên chủ, cao hứng cười cười.
"Kiểm tra tiền trong tài khoản công ty chúng ta, cảnh quay của tôi đã kết thúc sớm, vừa rồi đạo diễn nói đã chuyển thù lao cho chúng ta."
Thực ra đạo diễn biết tình cảnh của anh, cho nên đã gửi cho anh trước, hơn nữa còn giới thiệu cho anh một bộ phim đạo diễn khác, kêu anh đi qua kia phỏng vấn.
"Ừm." Tô Mộc mang theo máy tính, cùng anh đi thay quần áo, lúc anh thay quần áo, Tô Mộc kiểm tra thù lao một phen.
Chậc chậc chậc...
Còn không bằng tiền bồi thường thiệt hại tinh thần của cô.




Bình luận chương 557
Chia sẻ cảm nhận về chương 557 “Ảnh đế quốc dân (9)”