Ảnh đế quốc dân (4)
Người duỗi chân khiến Dao Dao vấp ngã, chính là cô gái tối hôm qua, giờ phút này ôm cánh tay ở một bên châm lửa:
"Đi đường cũng không nhìn, thật sự là, ở lại đoàn làm phim này có ích lợi gì? Cũng chỉ biết nịnh hót người vô dụng nào đó, không phải sao?
Mình có tay có chân, không tự mình đi lấy cà phê, còn bắt người khác đưa cho, cho rằng mình là người đại diện của nghệ sĩ lớn sao? Có phải cảm thấy ngồi với chúng ta ủy khuất không? Vậy thì cô bảo Hạ ảnh đế yêu cầu đạo diễn cho một phòng nghỉ riêng biệt..."
"Tôi..." Dao Dao ủy khuất cắn răng.
Tô Mộc nhìn mắt cá chân của Dao Dao, không nói gì, bởi vì Hạ Lẫm giờ phút này đang quay phim bên kia, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy bên này.
Chờ cô ta mắng đã nghiện, lúc nửa đường đi vệ sinh, bị Tô Mộc cầm túi rác trùm đầu, che miệng cô ta lại, đánh một trận!
Loại người này, giảng đạo lý chỉ làm cho cô ta càng kiêu ngạo, còn không bằng đánh một trận đơn giản thô bạo.
Trong xã hội pháp trị, cô rất văn minh a.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Không có trực tiếp giết, quả thật văn minh...
Tô Mộc từ nhà vệ sinh đi ra, vừa lúc nhìn thấy Hạ Lẫm từ nhà vệ sinh nam bên cạnh đi ra.
Hạ Lẫm cúi đầu nhìn cô một cái, nghi hoặc: "Vừa rồi trong nhà vệ sinh nữ là âm thanh gì."
Âm thanh kia rất giống tiếng người bị đánh, chẳng lẽ cô ở chỗ này còn bị người ta đánh?
"Nhà vệ sinh muỗi quá nhiều, tôi vừa đập muỗi." Tô Mộc trả lời.
"Phải không?" Hạ Lẫm bán tín bán nghi.
"Au ~ đau..." Bên trong nhà vệ sinh nữ truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Hạ Lẫm nghi hoặc.
"Đoán chừng là táo bón, không đi ra được." Không sợ hãi không vội trả lời, không nhìn ra bộ dáng cô trợn mắt nói dối.
"Phải không?" Hạ Lẫm vẫn bán tín bán nghi như trước.
"Nếu không cậu vào xem đi?" Tô Mộc dời bước chân, làm động tác mời.
"Shh ~" Hiển nhiên Hạ Lẫm câm nín trước lời nói của cô, xoay người rời đi.
Tô Mộc liếc mắt nhìn nhà vệ sinh, rồi theo Hạ Lẫm rời đi.
Hạ Lẫm tiếp tục quay phim, cô gái bị Tô Mộc đánh một trận từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi thăm đồng bọn, nghe được đồng bọn nói cô ta đi vào nhà vệ sinh, Tô Mộc cũng đi vào, nổi giận đùng đùng che mặt bị thương chạy tới tìm Tô Mộc hỏi.
Tô Mộc lười biếng ngước mắt nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: "Chứng cớ, nếu không, kiện cô phỉ báng."
"Ngoại trừ cô, còn có thể có ai!? Lúc đó chỉ có tôi và cô tiến vào nhà vệ sinh!" Cô gái cắn răng nói.
"Ai biết được? Nói không chừng có quỷ?" Giọng Tô Mộc nói chuyện rất nhẹ, nhẹ đến có chút kỳ ảo, lúc này hơn hai giờ đêm, có chút âm trầm.
"Cô..." Cô gái tức giận đến mức không nói nên lời.
Đồng bọn của cô ta ở phía sau, lôi kéo cô ta nhỏ giọng nói:
"Tiểu Hiểu, sao cô ta dám đánh người quang minh chính đại như vậy."
"Mình cũng cảm thấy vậy, nhìn lá gan kia của cô ta, làm sao dám được?"
"Các tiền bối nói, cơ sở điện ảnh này có người chết..."
"Chẳng lẽ... Tiểu Hiểu, cậu thật sự đụng phải quỷ!?"
"Nói, nói bậy! Chính là cô ta làm!" Cô gái tên Tiểu Hiểu hùng hổ nói, nhưng vẻ mặt mơ hồ, hiển nhiên đã không dám xác định.
Cô ta hồi tưởng lại một chút, lúc mình vào nhà vệ sinh là đóng cửa, hơn nữa cũng không nghe thấy tếng bước chân...
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô gái nhất thời trắng bệch...
Dao Dao đứng cách đó không xa nhìn, nhìn thấy Tô Mộc một hai câu đã dọa Tiểu Hiểu sợ, đi qua đưa cho Tô Mộc một ly cà phê khác.
"Mộ, Mộ tỷ, chị ở trong nhà vệ sinh không nghe thấy tiếng động kỳ quái gì sao?" Dao Dao nhỏ giọng hỏi.
Tô Mộc uống cà phê nóng hổi, mở miệng: "Đáng sợ nhất, không phải ma quỷ, mà là con người."
"Mộ tỷ, ý của chị là, Tiểu Hiểu bị người ta đánh sao?" Dao Dao hiển nhiên không nghe hiểu ý tứ của Tô Mộc.
"Ừm." Tô Mộc gật đầu.
Dao Dao còn muốn nhiều chuyện, lại bị người ta gọi đi.




Bình luận chương 552
Chia sẻ cảm nhận về chương 552 “Ảnh đế quốc dân (4)”