Hạ Thiên Tư Ngộ (3)
Editor: Tieen
Chương 545: Hạ Thiên Tư Ngộ (3)
Sau đó phát sinh quá nhiều chuyện, hắn cũng không biết từ lúc nào chuyển về ở.
Bởi vì nội đấu huyết tộc, trang viên ban đầu bị hủy, bọn họ chuyển đến một trang viên khác.
Lê Cẩn là một nam nhân rất đáng sợ, điểm này bọn họ chưa bao giờ phủ nhận.
Ngồi ở đó, khiến cho nội huyết tộc Đông Tây nội đấu, thỉnh thoảng lại châm một ngọn lửa.
Tư Ngộ cùng Hạ Thiên bởi vì những chuyện này mà bận rộn, phảng phất trở lại nhiều năm trước, hai người còn ăn ý chưa như người xa lạ.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Ít nhất ở khoảng thời gian này, Tư Ngộ cảm thấy rất tốt.
Chỉ là...
Hạ Thiên lại đột nhiên trở lại bộ dáng cách hắn vài bức tường.
Sự tình còn chưa lắng xuống, hắn cho rằng chỉ là nhất thời một lát, nhưng liên tiếp mấy ngày, Hạ Thiên đều như thế.
Nửa đêm không nhịn được, Tư Ngộ dựa vào ngoài cửa phòng Lê Cẩn chờ Hạ Thiên, hôm nay nhất định phải nói rõ ràng, Tư Ngộ hắn lại làm chuyện gì chọc hắn mất hứng?
Hạ Thiên đi ra, không nói hai câu, liền không thấy bóng dáng.
Tâm hắn phiền loạn đi tản bộ, nhìn thấy phòng Thời Nhiễm còn sáng đèn, nên dẫn cô ra ngoài uống rượu.
Kết quả hắn lấy nhầm rượu, mình uống đến tối hôm sau mới tỉnh lại.
Nhưng hắn vẫn có một thu hoạch.
Bởi vì đêm qua Thời Nhiễm nói ra nguyên nhân Hạ Thiên không để ý tới hắn.
Chẳng lẽ vẫn luôn là bởi vì nguyên nhân này?
Hắn đang tìm một người phụ nữ?
Một người phụ nữ?
Khi nào hắn...
Ách... Đó là những gì hắn đã nói.
Trong lúc nhất thời làm cho Tư Ngộ có chút dở khóc dở cười.
Chỉ vì điều này sao?
Tư Ngộ vẫn tìm cơ hội cùng Hạ Thiên nói cho rõ ràng.
Nhưng biến cố đột nhiên xây ra, làm cho bọn họ đều trở tay không kịp đề phòng.
Lê Cẩn cường đại đến mức kia...
Chết rồi...
Hạ Thiên cũng nói hắn đã chết...
Tư Ngộ cũng xác nhận, hắn quả thật đã chết...
Hắn nhắm chặt hai mắt, trong ngực còn ôm Thời Nhiễm.
Nếu như không phải Thời Nhiễm phun máu rõ ràng như vậy, bọn họ đều chỉ cảm thấy hai người chỉ là ngủ thiếp đi.
-
Đứng trước bia mộ nơi hai người cùng chôn cất.
Tư Ngộ vẫn cảm thấy đây giống như một trò đùa.
"Đi như vậy, nên không cam lòng." Tư Ngộ nhìn bia mộ cười cười...
Đôi mắt đột nhiên đỏ lên.
Hạ Thiên mím môi, không nói lời nào, nhưng con ngươi ửng đỏ kia đã bán đứng hắn.
Hai người đứng trước mộ, thật lâu mới rời đi.
Vừa xoay người, Tư Ngộ lại phục hồi tinh thần lại, phát hiện Hạ Thiên không thấy đâu.
Mới đầu hắn cho rằng hắn ta chỉ là thương tâm khổ sở, tìm một chỗ phát tiết, nhưng liên tiếp qua ba tháng, hắn chung quy nhịn không được, cũng rời khỏi thành phố này.
Đi đi dừng dừng, hắn nghĩ nơi mà Hạ Thiên có thể đến đều đi một lần.
Tìm kiếm trong nhiều ngày.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến căn nhà rách nát mà bọn họ gặp nhau mấy thế kỷ trước, nhưng thời gian trôi qua, hắn hỏi rất nhiều người, tra rất nhiều tư liệu, mới tìm được vị trí ngôi nhà rách nát mà bọn họ lần đầu gặp nhau.
Nơi này từ lâu đã không còn là bộ dáng trước kia.
Nơi này trở thành đất trồng nông nghiệp, từng mảng lớn cây trồng, phóng mắt nhìn lại, cũng không biết cụ thể chỗ nào mới đúng.
Tư Ngộ đành tìm từng chút một.
Cuối cùng vòng quanh nửa ngọn đồi nhỏ, xa xa nhìn thấy hắn đang đứng trên đỉnh đồi cao hơn một thước.
Vẫn là một bộ âu phục tỉ mỉ, đưa lưng về phía Tư Ngộ đứng thẳng tắp.
Tư Ngộ chậm rãi đi qua, cười, có cảm giác thoải mái vui vẻ nói: "Tôi biết anh sẽ tới nơi này."
Hạ Thiên quay đầu lại, nhìn bóng dáng màu trắng kia đi theo hoàng hôn.
"Cậu cũng tới rồi."
Tư Ngộ cười nhạt: "Anh ở đây, tôi tất nhiên sẽ đến."
Hạ Thiên nhìn nụ cười ấm áp của hắn, sắc mặt hòa hoãn một chút.
Tư Ngộ cười đứng bên cạnh hắn: "Nơi này cũng không còn bộ dáng trước kia."




Bình luận chương 545
Chia sẻ cảm nhận về chương 545 “Hạ Thiên Tư Ngộ (3)”