Săn giết huyết tộc (47)
Editor: Tieen
Chương 537: Săn giết huyết tộc (47)
Giờ phút này, ở ngoại ô thành phố non xanh nước biếc, một tòa lâu đài cổ châu Âu với sự kết hợp của kiến trúc biệt thự hiện đại đứng sừng sững trong đó, to lớn, thần bí...
Đây là trang viên của Lê Cẩn ở một nơi khác, sau khi gây ra nội chiến huyết tộc, hắn liền đưa theo Tô Mộc dời qua đây.
Sống chết mặc bây, thỉnh thoảng lại châm chút lửa.
Lúc này đêm đã khuya, Lê Cẩn ngồi ở trước bàn làm việc nghe Hạ Thiên báo cáo.
"Ông chủ, huyết tộc phương Tây bên kia truyền đến tin tức, Tát Lí mơ hồ có xu thế xoay chuyển thế cục, hắn ta bên kia không biết được ai trợ giúp, thế nhưng liên tiếp có mấy gia tộc nhập cuộc, cho hắn ta thực lực lớn mạnh... Chúng ta bên này, huyết tộc tạm thời không có uy h**p, Trình Di đêm khuya từ huyết tộc chạy trốn, giờ phút này bị huyết săn nhìn chằm chằm, còn có huyết tộc âm thầm truy đuổi đang ngó chừng..."
"Phương Tây, đưa vũ khí cho bọn họ; bên này, tiếp tục quan sát." Lê Cẩn chậm rãi mở miệng.
"Vâng, ông chủ."
Hạ Thiên cung kính trả lời, sau đó xoay người đi an bài.
Ai nói ông chủ không tham chiến? Hai bên ông chủ đều tham chiến, nhưng đáng sợ chính là, ông chủ là địch nhân âm thầm, mà bọn họ đều không biết.
Bên cạnh bức tường ngoài cửa, Tư Ngộ lười biếng hai tay vòng trước ngực dựa vào tường, nhìn thấy Hạ Thiên ra cửa, đứng thẳng, hỏi: "Có hứng thú uống một ly không?"
"Tôi còn có việc." Hạ Thiên trả lời.
"Tôi đi cùng anh."
"Không cần."
Hạ Thiên nói xong, vững vàng đi về phía trước, mắt không chớp, mặt không chút thay đổi.
Tư Ngộ đuổi theo, đi bên cạnh hắn.
"Hạ Thiên, có phải anh có hiểu lầm gì với tôi không?"
"Không có."
"Không có anh làm gì đi gấp vậy, không phải trốn tôi sao?" Bước chân của hắn tuy rằng ổn định, nhưng mình cùng hắn ở chung nhiều năm như vậy, ngày thường hắn đi đường đều là tốc độ kia, hiện tại tốc độ rõ ràng nhanh hơn nửa nhịp, hiển nhiên là hắn muốn bỏ mình lại.
"Có việc gấp."
"Có việc gấp anh không thuấn di, còn đi đường sao?"
Tư Ngộ vừa nói, liền nhìn thấy một bóng đen hiện lên, bên cạnh đã không còn bóng dáng Hạ Thiên.
Nhìn phương hướng biến mất của hắn, Tư Ngộ sờ sờ cằm, tràn đầy nghi hoặc.
Nhớ lại hành vi gần đây của mình, không có gì khác thường, sao Hạ Thiên lại buồn bực.
Nghĩ không ra nguyên nhân gì, tâm tình ngược lại càng thêm phiền não, Tư Ngộ đến hoa viên lâu đài cổ dưới lầu đi dạo, nhìn thấy phòng Tô Mộc và Lê Cẩn còn sáng, Lê Cẩn khẳng định là không ở trong phòng, còn sáng đèn như vậy, chứng tỏ cô còn chưa ngủ.
Thân ảnh chợt lóe, cả người đã nằm sấp trên vách tường cao mấy thước kia, trong tay chính là cửa sổ còn sáng trong phòng Tô Mộc.
Gõ.
Cửa sổ mở ra, Tư Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy họng súng tối đen như mực, vội vàng mở miệng: "Bà cô nhỏ Thời Nhiễm, là tôi."
Bà cô nhỏ này động thủ không chừa đường lui, hắn cũng không muốn bị thương.
"Chuyện gì?" Tô Mộc nhìn hắn ta qua cửa sổ.
"Uống rượu không?" Tư Ngộ hỏi.
"Không uống."
"Rượu ngon trăm năm, thật không uống?" Đó chính là rượu hắn chôn trăm năm trước, mới đào ra.
"Cùng tôi uống rượu cho cô thêm mấy bình." Tư Ngộ bổ sung nói.
"Được." Tô Mộc trả lời, rượu trăm năm, cầm đi bán đấu giá, giá cả không hề rẻ.
Bầu trời đêm khuya chút mây cũng không có, ánh trăng tròn và sao trời trong suốt sáng chói, xa hoa lộng lẫy.
Trong hoa viên lâu đài cổ, một người một huyết tộc đang ngồi, Tư Ngộ từ phòng mình xách ra mấy bình rượu đặt trên bàn, mà trên bình rượu còn dính chút bùn đất.
Tư Ngộ mở bình đổ đầy ly, đẩy cho Tô Mộc một ly, tự mình cầm một ly.
Chờ Tô Mộc cầm lấy ly rượu, hắn đem cái ly trong tay qua, cụng vào.
Tư Ngộ ngửa đầu uống hơn phân nửa ly.




Bình luận chương 537
Chia sẻ cảm nhận về chương 537 “Săn giết huyết tộc (47)”