Săn giết huyết tộc (16)
Chương 506: Săn giết huyết tộc (16)
"Có liên quan gì đến các người?" Giọng điệu hắn nói chuyện rất chậm, thanh tuyến trầm thấp, không chút để ý lại mang theo một cỗ uy nghiêm.
Hạ Thiên vừa nghe, cũng đã đại khái biết là chuyện gì xảy ra.
Sợ là mấy vị ở lâu đài cổ kia đang hỏi chuyện của ông chủ với Thời Nhiễm tiểu thư.
Lê Cẩn thấy Hạ Thiên trở về, đem điện thoại di động ném cho hắn, sau đó tự mình đi về phía phòng Tô Mộc.
Tô Mộc đã tắm xong, đang lau tóc.
Lúc Lê Cẩn vào cửa, vừa lúc nhìn thấy cô ngồi bên cửa sổ, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống bên cạnh, ánh đèn chiếu l*n đ*nh tóc, còn có quầng sáng nhàn nhạt.
Tất cả đều có vẻ yên tĩnh tốt đẹp như vậy, ngoại trừ ánh mắt lạnh nhạt của cô.
Lê Cẩn tự động xem nhẹ ánh mắt của cô, đi đến bên cạnh cô.
Hắn rất kỳ quái, vẫn muốn tiếp cận cô, chỉ có gần gũi với cô, hắn mới có thể cảm nhận được sự ấm áp.
Nhiều năm như vậy, Lê Cẩn tựa hồ là một người máy, đối với bất cứ chuyện gì và người khác đều không có cảm giác, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy Trình Di mới sinh kia, hắn thích mùi máu của cô.
Bởi vì mùi vị kia, mang theo hương thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Cũng chính bởi vì như vậy, Trình Di mới có thể tiếp cận Lê Cẩn mà còn tồn tại nhiều năm như vậy.
Mà đêm đó.
Cô đột nhiên xông vào trong ngực mình, để hắn cảm nhận được làn da của cô truyền đến sự ấm áp, hắn thích sự ấm áp đó, cho nên phải đặt cô ở bên cạnh.
Trong thế giới của Lê Cẩn, hắn thích, chính là của hắn, nếu không sẽ diệt trừ.
"Tóc, đẹp." Lê Cẩn cúi người, bàn tay xuyên qua tóc cô, xúc cảm trơn trượt rất thần kỳ, làm cho hắn có tâm tư muốn đem toàn bộ đầu cô cất giữ.
Tô Mộc cảm thấy trên đầu một cỗ lạnh lẽo.
"Lê Cẩn, anh muốn cái gì?" Nguyên chủ một nghèo hai trắng, muốn tiền không có tiền, muốn sắc...
Tô Mộc liếc nhìn hai ngọn đồi trước ngực kia, ặc...
Nhìn hắn chính là cá tính lãnh đạm, không đến mức cướp sắc.
"Tóc, mắt, chân..."
Tạm thời chỉ muốn những thứ này.
Nếu là dùng nước thuốc ngâm, có thể tốt hơn một chút hay không?
"À." Câu trả lời này không phải là bất ngờ.
Lê Cẩn ngồi ở trước mặt, nhìn cô lau tóc, sấy tóc.
Tô Mộc cũng mặc kệ phòng có hắn hay không, tắt đèn, lên giường ngủ.
Bất quá là trước kia thông qua giám sát giám thị, hiện tại bản thân tự mình giám thị mà thôi.
Ở trong chăn, một tay cầm dao găm, tay kia từ không gian cầm ngân châm ra, thời thời khắc khắc phòng bị.
Lê Cẩn ngồi ở chỗ đó, con ngươi đỏ sậm trong bóng đêm tỏa sáng, nhìn chằm chằm cô gái trên giường.
Mãi cho đến bình minh, Lê Cẩn vẫn ở trong phòng Tô Mộc.
Tô Mộc đề phòng, không có ngủ sâu, buổi sáng khi hắn đứng dậy, âm thanh ma sát quần áo cô đều nghe được đặc biệt rõ ràng.
Lê Cẩn cũng không dừng lại rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Tô Mộc mở mắt ra, nhìn giám sát đang lập lòe, xoay người, tiếp tục ngủ.
-
Tiếng gõ cửa đánh thức cô dậy vào buổi trưa.
Người giúp việc đến thông báo cho cô rằng cô nên thức dậy ăn trưa.
Tô Mộc đứng dậy rửa mặt thay một bộ đồ giản dị, sau đó đi theo người giúp việc đang chờ ở bên ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, người giúp việc mang theo một chiếc vòng đeo tay bằng đồng màu bạc lên tay cô, Tô Mộc vừa nhìn đã biết là máy định vị.
Đây là một dấu hiệu tốt, hắn không nhốt cô, để cho cô ra ngoài đi lại, chẳng qua là trên tay có thêm một thứ này, còn có nữ giúp việc giám thị phía sau nhiều hơn mà thôi.
Tối hôm qua Tô Mộc mượn chuyện cùng Trình Di đánh nhau muốn chạy trốn, biểu tình của hắn nhìn không ra cái gì, việc này Tô Mộc làm bí mật, hẳn là không có phát giác, còn có chuyện đả thương hắn, hắn cũng coi như không có phát sinh...
Người đàn ông này... Không thể nắm bắt được.




Bình luận chương 506
Chia sẻ cảm nhận về chương 506 “Săn giết huyết tộc (16)”