Săn giết huyết tộc (15)
Editor: Tieen
Chương 505: Săn giết huyết tộc (15)
Trên mặt Tô Mộc có vết máu đã khô lại, Lê Cẩn dùng sức lau vết máu, khiến mặt Tô Mộc đỏ lên từng mảng.
"Ông chủ, trong xe có khăn giấy ướt, khăn giấy ướt sẽ lau sạch hơn, ngay trong hộp bên dưới ghế, bao bì màu xanh." Hạ Thiên vừa lái xe vừa chú ý tình huống phía sau đúng lúc nói.
Ông chủ này...
Nếu thật sự muốn theo đuổi Thời Nhiễm tiểu thư thì...
Thật không cứu được.
Lê Cẩn nghe xong, từ gầm xe móc ra một gói, nhìn là bao bì màu xanh, trực tiếp mở ra.
Tô Mộc nhìn thứ hắn mở ra, nghiêng mặt né tránh, biểu tình có chút phát điên.
Mẹ nó, đây là băng vệ sinh!!!
Không phải khăn giấy ướt!!!
Hạ Thiên: !?
"Khụ khụ, ông chủ, không phải cái này."
Đây là trước đó Trình Di tiểu thư chuẩn bị sẵn đặt ở trên xe.
"Màu xanh." Lê Cẩn nói.
Hạ Thiên nói bao bì màu xanh, trên tay hắn cũng là bao bì màu xanh.
"Ha ha ha ha... Muốn tôi cười chết." Tư Ngộ không chút lưu tình cười ha hả.
"Ông chủ, ngài tìm lại, trên bao bì màu xanh viết chữ khăn giấy ướt." Giọng Hạ Thiên run rẩy, hiển nhiên là nghẹn ý cười.
Hình tượng của ông chủ...
Lê Cẩn mặt không đổi sắc lấy khăn giấy ướt.
Ánh mắt chạm đến màu đỏ trên ngực cô, không chút do dự hướng vị trí khe rãnh trên ngực cô mà đi.
Tô Mộc nghiêng người ra, lại bị tay hắn nắm eo lại kéo trở về.
"Đừng nhúc nhích." Lê Cẩn mở miệng.
Con ngươi Tô Mộc tối sầm lại, đầu đập về phía cằm Lê Cẩn.
Lê Cẩn nghiêng đầu, né tránh, tay cầm khăn giấy ướt nắm cằm của cô, kiên nhẫn lại nói: "Đừng nhúc nhích."
"Đừng nhúc nhích em gái anh!" Tính tình Tô Mộc tuy lãnh đạm, nhưng cũng bị hắn bức ra tính tình.
"Không có em gái." Lê Cẩn rất nghiêm túc trả lời, hắn quả thật không có em gái.
"Ta thảo (Đm)!"
"Em không có." Ý là cô không công năng thảo.
Hạ Thiên lái xe phía trước: "Khụ khụ khụ..."
Ông chủ, xin hãy tha thứ cho hắn ta, thực sự không thể chịu đựng được.
Tư Ngộ đã cười thành kẻ ngốc.
May mà lúc này, đã đến chỗ ở của Lê Cẩn.
Tô Mộc xuống xe tự mình trở về phòng.
"Rầm ——" Lê Cẩn đi theo phía sau Tô Mộc, nhìn cửa ngăn cách trước mặt, nghi hoặc.
"Ông chủ, Thời Nhiễm tiểu thư tự mình đi rửa mặt, sau đó tôi sẽ nhờ người giúp việc đưa quần áo mới cho cô ấy." Hạ Thiên giải thích.
"Yên tâm đi, tôi cũng ở đây, mèo hoang nhỏ không bị thương, ngược lại là cậu, để tôi xem vết thương của cậu." Tư Ngộ tựa vào tường, bộ dáng không xương.
Hiển nhiên là vừa rồi cười quá mức, hiện tại có chút vô lực.
"Ném ra ngoài." Lê Cẩn nhìn Tư Ngộ, nói.
Tư Ngộ vừa đến còn chưa ngồi xuống, đã bị Hạ Thiên ném ra ngoài.
Tư Ngộ đang đứng trước cổng: !?
Mình quan tâm hắn, còn bị ném ra, đây là đạo lý gì!?
"Tư Ngộ, tôi đã nhắc nhở cậu, đối với xưng hô của cậu với Thời Nhiễm tiểu thư ông chủ không thích, nếu lần sau ông chủ bảo tôi giết cậu, tôi cũng sẽ không nương tay chút nào." Hạ Thiên nhắc nhở.
"Anh thật sự nỡ sao?" Tư Ngộ hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, trên mặt lại khẽ nhướng mày, nháy mắt với Hạ Thiên.
Hạ Thiên thờ ơ: "Ông chủ phân phó, tôi chưa bao giờ cãi lời."
"Đúng vậy, anh luôn lấy hắn làm trời, làm sao có thể lo lắng cho người khác?" Tư Ngộ vẫn tươi cười như trước, chỉ là có thêm một chút cảm xúc khác.
"Được rồi, tôi sẽ chú ý." Tư Ngộ xua tay, xoay người rời đi.
Hạ Thiên nhìn theo bóng lưng hắn, đáy mắt có cảm xúc gì đó buông lỏng một chút.
Bóng dáng Tư Ngộ hoàn toàn biến mất, Hạ Thiên xoay người trở về.
Trở lại bên cạnh Lê Cẩn, hắn đã thay xong quần áo, đang nghe điện thoại.




Bình luận chương 505
Chia sẻ cảm nhận về chương 505 “Săn giết huyết tộc (15)”