Săn giết huyết tộc (11)
Editor: Tieen
Chương 501: Săn giết huyết tộc (11)
"Đổi giày." Lê Cẩn hoàn toàn không để ý tới lời của phu nhân kia, ngăn Tô Mộc đi về phía sofa.
"Ông chủ, giày tôi cho người đưa đến phòng nghỉ, nếu không tôi đưa Thời Nhiễm tiểu thư đi thay, sau đó tới tìm ngài."
Tuy rằng Hạ Thiên không nghe phu nhân phân phó, nhưng cũng biết trường hợp như vậy Tô Mộc không thích hợp ở đây.
Đối với ông chủ và cô đều không tốt.
"Sẽ chạy." Ý là cô sẽ bỏ chạy khi không có hắn.
"Tôi đi cùng mèo hoang nhỏ, cậu yên tâm." Tư Ngộ thoát khỏi đám người tìm hắn nói chuyện phiếm, lại đây, vừa lúc nghe được bên này nói chuyện, xung phong nhận việc nói.
"Cậu, vô dụng."
Tư Ngộ: !?
Rốt cuộc cũng không thể thuyết phục Lê Cẩn, Hạ Thiên cầm giày tới cho Tô Mộc thay.
Vẫn là Lê Cẩn tự mình thay giày, hắn cưỡng chế nắm chặt chân cô, nhìn vết đỏ kia, ánh mắt thâm trầm, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Tô Mộc thay giày xong cảm thấy cũng không có gì khác biệt...
Giày rất thoải mái, chẳng qua cô vừa đi thảm đen, cô vẫn chưa thích ứng.
Bây giờ thay đổi giày, cũng là giày cao gót, phong cách cũng không khác nhau, xin hỏi, điều này có gì khác nhau?
Tất cả đều là tác dụng tâm lý của hắn.
Người đàn ông này đã bị bệnh nặng!
Phu nhân nhìn Lê Cẩn đổi giày cho Tô Mộc, vẻ mặt bình tĩnh vẫn thành thói quen vào lúc này vỡ tan, đôi mắt khiếp sợ muốn thoát khỏi khung hình.
Lê Cẩn vốn đưa Tô Mộc đi hai bước, cúi đầu nhìn chân cô, đột nhiên cúi người cởi giày của cô ra.
Tô Mộc theo bản năng công kích lại bị Lê Cẩn khống chế, bắt buộc cởi giày.
Chân không có rơi xuống đất, bị Lê Cẩn một tay ôm.
Tô Mộc: "..."
Tư Ngộ: "..."
Hạ Thiên: "..."
Hạ Thiên suy tư một chút, mới phản ứng lại ý tứ Lê Cẩn làm như vậy.
Đề nghị nói: "Ông chủ, ngài ôm như vậy Thời Nhiễm tiểu thư không thoải mái, nếu không để cho cô ấy ngồi ở một bên nghỉ ngơi, chờ dấu đỏ trên chân biến mất rồi mới thay giày thoải mái?"
Mạch não của ông chủ nhà mình luôn khó hiểu và không cần bất cứ ai hiểu.
Lê Cẩn nghiêng đầu nhìn Tô Mộc: "Khó chịu?"
"Anh nói xem?" Cả người Tô Mộc sững sờ bị hắn ôm eo nâng lên, chân không chạm đất, lực đạo toàn bộ ở bên hông, thiếu chút nữa chặt đứt eo già.
Không nhận được câu trả lời rõ ràng, Lê Cẩn vẫn nhìn Tô Mộc.
Khóe mắt Tô Mộc co rút, lạnh lùng mở miệng: "Khó chịu."
Hiếm có người nào có thể bức cô đến muốn chửi tục!
"À." Lúc này Lê Cẩn mới đặt cô lên ghế sa lon.
"Đừng chạy." Giọng điệu của hắn chậm rãi, nhưng ánh mắt dừng lại trên đùi cô.
Điều đó có nghĩa là nếu cô chạy bị bắt trở về, sẽ bị đánh gãy.
Tô Mộc gật đầu.
Người thức thời là trang tuấn kiệt, cô muốn chạy, cũng sẽ không lựa chọn vào lúc này.
Khắp nơi đều là quỷ hút máu thực lực cực cao, cho dù cô có thể chạy thoát, cũng chạy không được bao xa, tất nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy.
Lê Cẩn hài lòng với sự nhu thuận của cô, để Hạ Thiên canh giữ, mặt khác, nhìn thoáng qua Tư Ngộ: "Cậu, đợi."
Sau đó mới cất bước đi về phía cầu thang lâu đài cổ.
Tư Ngộ: "..."
"Nói tôi không được, cuối cùng còn muốn dùng tôi? Lê Cẩn, cậu có độc."
"Còn có bệnh." Tô Mộc bình tĩnh bổ sung một câu.
Hạ Thiên: "..."
Ông chủ còn chưa đi xa, các người mắng ông chủ như vậy, thật sự được sao?
Tư Ngộ đồng ý gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc.
Tư Ngộ vừa ngồi xuống, đã bị Hạ Thiên níu kéo.
"Ông chủ nói, cậu và Thời Nhiễm tiểu thư phải bảo trì khoảng cách."
Tư Ngộ quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Thiên, bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau khi đi đường vòng, lười biếng dựa vào sofa đứng.
"Mèo hoang nhỏ..."
"Tư Ngộ, chú ý xưng hô của cậu." Hạ Thiên nhắc nhở.




Bình luận chương 501
Chia sẻ cảm nhận về chương 501 “Săn giết huyết tộc (11)”