Săn giết huyết tộc (6)
Chương 496: Săn giết huyết tộc (6)
Lê Cẩn đưa tay đỡ lấy cô gái vừa đạp cửa, mượn lực phi thân đi ra.
Tô Mộc vốn muốn dùng lực thoát khỏi tay hắn, nhưng vẫn bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực.
Lập tức xách cổ áo sau của cô, cái loại cảm giác vô lực phảng phất như bị bắt được chỗ yếu hại lại tăng lên.
Tô Mộc tay chân không nhúc nhích được.
Lê Cẩn ném cô về phòng, đúng vậy, là ném!
Vẫn là cái loại ném không chút thương tiếc này, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Tô Mộc rơi trên mặt đất, Lê Cẩn chậm rãi mở miệng: "Vì sao chạy?"
Tô Mộc: 【 ... 】
Đây là một câu hỏi hay, giống như hỏi tại sao phải ăn cơm.
Ngươi mẹ nó vô duyên vô cớ bị bắt giam lại không chạy trốn sao?
"Đừng chạy, không thích." Hắn lại chậm rãi nói.
"Tôi không thích bị nhốt." Tô Mộc đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người, chống lại con ngươi đỏ sậm của hắn, không chút sợ hãi.
"Tại sao?"
Tại sao không thích bị nhốt?
Người này mạch não có vấn đề?
So với Cửu Thiên Tuế còn không bằng.
Cửu Thiên Tuế nằm cũng trúng đạn: 【 ... 】
"Tôi thích tự do." Thẳng thắn.
Ánh mắt Lê Cẩn hiện lên sát ý: "Tự do, là ai?"
Tô Mộc: !?
Hạ Thiên cùng nữ giúp việc đều là một bộ dáng mắt không chớp, không hề có biểu tình dư thừa nào.
Làm cho Tô Mộc có chút hoài nghi, ở thế giới này, chẳng lẽ không có từ tự do?
"Tự do có nghĩa là không chịu hạn chế và trở ngại (trói buộc, kiểm soát, ép buộc hoặc cưỡng chế), hoặc là hạn chế và trở ngại không tồn tại." Tô Mộc giải thích.
"Cho nên?" Lê Cẩn hỏi.
"Cho nên, tôi có thể rời đi không?"
Tô Mộc xem như hiểu, mạch não của người này là thẳng.
"Không." Hắn không thích cô đi.
Tô Mộc: "..."
Nói tới nói lui, lại vòng trở lại.
Cái người này lớn như thế, không bị đánh chết thật sự là kỳ tích!
"Đánh gãy, không chạy." Ánh mắt Lê Cẩn di chuyển xuống, dừng trên đùi cô.
Ý nghĩa rõ ràng là cô sẽ không chạy nếu cô bị gãy chân.
Tô Mộc cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng chỉ mấy câu này, cô đã đại khái phân tích ra hiện tại làm như thế nào mới là có lợi nhất đối với mình.
"Tôi không chạy, nhưng xin đừng nhốt tôi."
"Chạy, nhốt cô." Ý hắn là, cô chạy tôi sẽ nhốt cô lại.
"Tôi không chạy." Tô Mộc vô cùng kiên định nói.
Hiện tại trên tay cô không có vũ khí đánh thắng, căn bản không cách nào chạy trốn khỏi hắn, huống hồ kỳ quái là hắn xách mình giống như xách mèo, mình không hề có lực phản kháng.
Bây giờ để xem hắn muốn làm gì, sau đó bàn bạc kỹ hơn.
Lê Cẩn suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi nói: "Ừ."
Hắn nói xong, Tô Mộc vẫn là bị nhốt ở trong phòng.
Nhưng không bao lâu, Tô Mộc liền nhìn thấy Hạ Thiên mang theo mấy nữ giúp việc tiến vào.
"Thời Nhiễm tiểu thư, xin phối hợp." Hạ Thiên cũng không nói là chuyện gì, để Tô Mộc phối hợp.
Tô Mộc bị mấy nữ giúp việc vây quanh, nhìn các cô ấy tới gần, cô chưa bao giờ thích người khác chạm vào cô, cho nên...
"A ——"
"A ——"
"A ——"
Liên tiếp kêu thảm thiết vài tiếng, người giúp việc ngã trên mặt đất ôm bộ vị đau đớn, cắn răng nhịn đau.
"Thời Nhiễm tiểu thư, xin phối hợp." Hạ Thiên lại nói.
"Đừng đụng vào tôi." Tô Mộc nhấn mạnh, giọng điệu lạnh lùng.
Hạ Thiên bên kia trầm mặc một chút, sờ sờ lỗ tai, hiển nhiên là người nào đó lên tiếng.
"Thời Nhiễm tiểu thư, ông chủ muốn dẫn cô đi ra ngoài, mời cô phối hợp thay quần áo." Hạ Thiên giải thích.
"Để tôi tự làm."
Hạ Thiên xin ý kiến của Lê Cẩn, mới biểu đạt với Tô Mộc, có thể.
Người giúp việc bị đánh nằm sấp từ bên ngoài mang mọi thứ vào.
Sau đó đứng ở một bên, yên lặng nhìn Tô Mộc.
Hạ Thiên đóng cửa, đứng ở ngoài cửa canh giữ.




Bình luận chương 496
Chia sẻ cảm nhận về chương 496 “Săn giết huyết tộc (6)”