Nàng dâu nuôi từ bé (51)
Chương 475: Nàng dâu nuôi từ bé (51)
Mà lúc này ánh mắt của Kỷ Ngôn Đình, lại nhìn chằm chằm vào điểm sáng trên không trung.
Đó là...
Ảnh Thất đứng sau Kỷ Ngôn Đình: !!!
Không để ý đến những thứ khác, thần sắc vội vàng, cúi người bên tai Kỷ Ngôn Đình, nói vài câu.
Đó là pháo tín hiệu cầu cứu của chủ tử a!
Chủ tử chưa từng dùng qua, nhưng một khi dùng, điều đó chứng tỏ tình cảnh của chủ tử nguy hiểm đến cực điểm!
Nếu không với thực lực của chủ tử và Ảnh Nhất thường xuyên đi theo bên cạnh chủ tử, rất khó có thể ép bọn họ sử dụng pháo tín hiệu.
Kỷ Ngôn Đình đứng dậy dưới ánh mắt mọi người, chậm rãi mở miệng, cũng không phải đáp lại thâm tình của An Nhất Nặc.
"Hoàng thượng, thần có việc gấp, cáo lui trước." Thần sắc hắn âm trầm giống như bầu trời mây đen dày đặc, hiển nhiên là xảy ra đại sự.
Bắc Thần Diệc cũng xua tay: "Trẫm chuẩn, Thừa tướng có việc gấp tạm thời đi làm."
Kỷ Ngôn Đình phất tay áo vội vàng rời đi.
Lưu lại vẻ mặt xấu hổ của An Nhất Nặc và An thừa tướng.
-
Kỷ Ngôn Đình cùng Ảnh Thất mang theo đoàn người chạy tới, mũi tên cùng thi thể khắp nơi, cùng với rừng cây bị cháy...
Giật mình!
Tay Kỷ Ngôn Đình run rẩy, xuống ngựa, theo tung tích đi vào trong rừng.
Cảnh tượng bên trong càng làm cho lòng hắn căng thẳng.
Độc xà độc trùng trên mặt đất bị loạn đao chém chết, còn có một ít thi thể đang gặm nhấm trên mặt đất này.
Không dám tưởng tượng Tô Mộc sẽ như thế nào, Kỷ Ngôn Đình chỉ mang theo người đi vào trong rừng tiếp tục tìm kiếm.
"Khụ khụ..." Tiếng ho khan vang lên trong rừng tĩnh lặng như chết.
"Ảnh Nhất!?" Ảnh Thất theo âm thanh, xuyên thấu qua ánh trăng trong rừng thấy được Ảnh Nhất tựa vào tảng đá lớn, bên cạnh hắn còn có hai cỗ thi thể.
"Chủ, chủ tử..." Ảnh Nhất suy yếu giơ tay lên, chỉ vào phương hướng phía trước, trong con ngươi tràn đầy lo lắng.
Mới vừa rồi chủ tử vội vàng đem hắn buông xuống, lưu lại phấn độc dược cho hắn, chính mình đem rất nhiều người dẫn đi.
Những người đó thấy hắn bị thương nặng, chỉ chừa lại hai người giết hắn, hắn dùng phấn độc dược độc chết bọn chúng, tựa vào tảng đá lớn này châm ngòi tín hiệu cầu cứu.
Mà chủ tử bên kia...
Hắn tin tưởng, chủ tử nhất định không có việc gì.
Tô Mộc thực sự không sao.
Lúc Kỷ Ngôn Đình tìm được cô, quanh người cô ngã hơn mười cỗ thi thể, cả người cô giống như từ máu tươi ngâm ra, không biết là máu của cô, hay là của người khác.
Cô vùi đầu nửa quỳ trên mặt đất, vô thanh vô thức, bất động...
Suy sút, đơn độc, cảnh tượng hoang tàn...
Cái loại khí tức tuyệt vọng đến cực hạn này, làm cho người ta hít thở không thông!
Tất cả mọi người sững sờ nhìn, nhìn nữ tử như yêu như ma, giống như Tu La địa ngục mà đến...
Kỷ Ngôn Đình lại không chút do dự đi về phía cô.
Người vốn bất động, lúc Kỷ Ngôn Đình tới gần, thân thể di chuyển, sau một khắc liền nhìn thấy trên cổ Kỷ Ngôn Đình có một thanh kiếm, tùy thời đều có thể lấy mạng hắn.
Ánh mắt cô nhìn hắn lạnh lẽo như nhìn vật chết, giống như cỗ máy giết người lục thân không nhận. Khí tức khát máu quanh người tựa hồ đang g*m c*n ý thức của cô.
"Là ta, Niệm An, là ta." Kỷ Ngôn Đình chặn kiếm trên cổ, nghiêm túc nhìn cô, đưa tay lau vết máu trên mặt cô.
Niệm An?
Là gọi cô sao?
Tô Mộc từ trong mắt hắn nhìn thấy bóng dáng của mình, ý thức chậm rãi trở về...
"Kỷ Ngôn Đình." Giọng của cô khàn khàn như bị mài mòn.
"Là ta." Hắn vẫn cố chấp nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cô, nhưng vết máu lại càng lau càng nhiều, làm cho con ngươi hắn phảng phất như bị màu đỏ này nhuộm, có chút đỏ sậm.
"Ầm ——", kiếm trên tay cô rơi xuống đất, cúi đầu ôm lấy eo hắn.
"Kỷ Ngôn Đình, chúng ta về nhà đi."
Nàng ấy nói.
Chúng ta về nhà...




Bình luận chương 475
Chia sẻ cảm nhận về chương 475 “Nàng dâu nuôi từ bé (51)”