Nàng dâu nuôi từ bé (50)
Chương 474: Nàng dâu nuôi từ bé (50)
Ảnh Nhất cảm thấy một cơn đau đớn, trước mắt bị che khuất bởi máu.
Đã chuẩn bị sẵn sàng một kích trí mạng lần nữa, nhưng chỉ nghe thấy "rầm rầm, rầm rầm" vài tiếng, có thể cảm nhận được người trước mặt ngã xuống.
"Ảnh Nhất, ngươi còn tốt không?" Giọng nói quen thuộc vang lên, là Tô Mộc.
Nàng phá vỡ mưa kiếm nhằm vào nàng, đúng lúc đến cứu hắn.
Đáy lòng nóng lên, nàng đã đến kịp thời, giọng của Ảnh Nhất có chút khàn khàn: "Vẫn ổn, chỉ là cánh tay này sợ đã phế, chủ tử, người đi trước, nơi này sợ là còn có mai phục khác."
Mới vừa rồi cánh tay cầm kiếm của hắn bị chém một đao, cả cánh tay tê dại vô lực, đã không cách nào cầm kiếm chém giết.
Nếu là chủ tử...
Đây là hương vị gì đây!? Ảnh Nhất không thấy rõ phía trước nhưng mũi vẫn có thể ngửi được mùi khói.
"Chủ tử, người mau đi a!"
Tô Mộc nhìn mấy mũi tên hướng bọn họ mà đến, mũi tên mang theo tia lửa.
Phía sau chính là rừng cây, trong rừng cây chúng đã rắc dầu hỏa từ trước, sớm có chuẩn bị bọn họ sẽ đứng ở nơi này, ngọn lửa này vừa hạ xuống, các nàng sẽ bị lửa lớn vây quanh.
Ảnh Nhất vẫn khàn khàn hô để Tô Mộc tự mình đi.
Tô Mộc từ không gian cầm đan dược cầm máu cho Ảnh Nhất ăn vào, nhàn nhạt nói: "Ta đã có thể mang ngươi đi ra, tất có thể mang ngươi trở về."
Kiếm mang theo lửa bắn tới, Tô Mộc dù ngăn cản được một thanh, cũng khó ngăn được thanh thứ hai, cho nên dứt khoát tùy ý cho chúng nó phóng xuống.
Cô lấy nước từ không gian, đổ lên người Ảnh Nhất, làm người hắn ướt đẫm, cũng xối chính mình ướt đẫm.
Cởi áo ngoài ra, dùng áo ngoài ướt đẫm che lại, mang theo Ảnh Nhất cúi người đi vào trong rừng.
Đường cái bị nhìn chằm chằm chỉ có đường chết, hai người đi ra ngoài tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, mà bọn họ đều ẩn nấp trong rừng cây, nên bên trong sẽ không có thiêu đốt.
Giết ra một con đường máu, so với bị người âm thầm thỉnh thoảng phóng tới một mũi tên càng đáng tin cậy hơn.
"Yêu nữ chạy thoát, người ở chỗ này !!!"
"Nơi này nơi này!"
Tô Mộc mang theo Ảnh Nhất, một đường giết ra trùng vây, nhưng vị trí của các nàng vẫn bị bại lộ, người đã dần dần vây quanh.
Ảnh Nhất không giúp được gì, chỉ có thể dựa theo Tô Mộc phân phó, dọc theo đường đi các nàng rắc thuốc phấn xuống, dẫn tới độc xà độc trùng.
-
Cùng lúc đó, trong hoàng cung.
Ca múa mừng cảnh thái bình, Bắc Thần Diệc ngồi ở địa vị cao phía trên, nhìn dáng người uyển chuyển trên vũ đài, giống như đang bước giữa đám mây...
"Hay, hay, hay."
Bắc Thần Diệc cũng không chút tiếc nuối vỗ tay khen ngợi khiến An Nhất Nặc đang nhảy múa trên sân khấu lúc này trong lòng mừng rỡ.
Ánh mắt của nàng ta thỉnh thoảng nhìn về phía Kỷ Ngôn Đình, lại thấy hắn vùi đầu uống rượu, một chút ánh mắt cũng chưa từng cho mình.
Sau khi múa xong, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
"Nếu trẫm không nhớ lầm, đây là thiên kim An thượng thư gia đi." Bắc Thần cũng hỏi.
An thượng thư rời khỏi bữa tiệc, quỳ lạy trả lời: "Hồi Hoàng thượng, chính là tiểu nữ An Nhất Nặc."
An tiểu thư bây giờ đã mười tám tuổi, tài nữ như thế, đã từng đính ước với người nào chưa?
"Hồi Hoàng Thượng, còn chưa từng hứa gả cho người nào, tiểu nữ bướng bỉnh, nhất định phải chờ người trong lòng cầu hôn." An Thượng Thư nói như rất bất đắc dĩ.
An Nhất Nặc trong lòng vui vẻ, biết cơ hội của mình đã đến, e lệ che mặt.
Bắc Thần Diệc cũng hứng thú: "Ha? Trẫm xem ra, là An tiểu thư trong lòng người, tất nhiên hết sức ưu tú, An tiểu thư nói ra, nếu người này ở đây, trẫm thay ngươi hỏi một chút, hắn có ý tứ hay không?"
Bắc Thần Diệc sao lại không nhìn ra ý tứ của An thượng thư và An Nhất Nặc.
Chẳng qua bởi vì hôm nay cao hứng, cũng không cầu truy cứu quá nhiều, nếu có thể gom góp thành một đôi giai nhân, cũng coi như là hắn tích phúc.
An Nhất Nặc nghe xong cao hứng, ánh mắt e lệ nhìn về phía Kỷ Ngôn Đình.
Ngụ ý rõ ràng.




Bình luận chương 474
Chia sẻ cảm nhận về chương 474 “Nàng dâu nuôi từ bé (50)”