Nàng dâu nuôi từ bé (48)
Chương 472: Nàng dâu nuôi từ bé (48)
Trong kinh thành náo nhiệt phi phàm, mà Tô Mộc đang bôn ba trên đường đến kinh thành lại gặp phải phiền toái.
Giờ phút này đang đánh nhau cùng với đám người không biết mai phục ở ngoại ô kinh thành từ khi nào.
Đi một chuyến tới nước láng giềng, đương nhiên không chỉ là tìm vật liệu, mà còn mượn chuyện này mở rộng kế hoạch kinh doanh của cô, nửa năm, mặc dù nhiều lần bị ngăn trở, nhưng chung quy vẫn bị cô đánh vào thị trường.
Từ nước láng giềng tìm kiếm vật liệu hướng về, cô mang theo Ảnh Nhất giục ngựa đi trước một bước.
Đã lâu không trở về, cô cũng không biết mình có nhớ nhung hay không, tóm lại muốn nhanh một chút trở về là được.
Chỉ là còn có mấy km đã đến kinh thành, lại ở đây gặp mai phục.
Bên cạnh Tô Mộc chỉ có một Ảnh Nhất, đối phương chuẩn bị đầy đủ, nhưng Tô Mộc cũng không phải đèn dầu cạn, trên người các loại ám khí khi bọn họ cho rằng có thể giết cô, thân thủ tàn nhẫn đem bọn họ phản sát.
Vừa giải quyết một đợt đội ngũ ám sát, lại tới một đợt, rõ ràng hai nhóm không phải cùng một người sai khiến.
Một làn sóng nhân mã tới trước nhìn một làn sóng nhân mã tới sau ngơ ngác một chút, lập tức câu thông:
"Các ngươi là ai?"
"Mặc kệ chúng ta là người nào, mục tiêu của chúng ta đều là giết nữ tử tà môn này."
"Như thế rất tốt, địch nhân của địch nhân, chính là bằng hữu, đã chung một mục tiêu, vậy chúng ta đương nhiên là bằng hữu."
"Nói nhảm nhiều như vậy chi!? Liên thủ đi!"
"Được."
Hai nhóm nhân mã cộng lại hai mươi mấy người.
Cho dù võ công của Ảnh Nhất có mạnh hơn nữa, chống lại những kẻ liều mạng này cũng có chút cố hết sức, nhân số đối phương chiếm thế thượng phong, Ảnh Nhất dần dần không địch lại, trên người bị thương nhiều chỗ, may mà không làm bị thương đến chỗ yếu hại.
"Chủ tử, ta ngăn những người này lại! Ngài đi mau!" Ảnh Nhất đưa ra quyết định tốt nhất hắn có thể nghĩ đến.
Khi hắn còn có thể phát huy tác dụng, để cho chủ tử đi nhanh mới đúng.
"Ảnh Nhất, tránh ra!" Tô Mộc hô.
Ảnh Nhất vừa nghe được thanh âm của Tô Mộc, nhanh chóng phản ứng, vọt tới một bên, người đang nắm kiếm chém về phía Ảnh Nhất bại lộ trong tầm mắt Tô Mộc.
Tô Mộc giơ tay lên, khi những sát thủ này còn chưa kịp phản ứng, trước mặt bị rắc một bình bột màu trắng.
Gió mát từ từ thổi về phía những người này, bột phấn màu trắng có trợ lực của gió, phút chóc đã dính vào trên người bọn họ, theo hô hấp vào chóp mũi, trí mạng nhất là vào mắt, nhất thời mù lòa.
Tô Mộc nắm ngân châm giữa ngón tay, theo hướng gió, phá không mà đi.
Sau vài tiếng kêu lên đau đớn, mấy người ngã xuống đất!
Hắc y nhân còn sống: !?
"Nữ nhân này quá tà môn!"
"Đâu chỉ có tà môn, lão tử giết người từ trước tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân lợi hại như vậy!"
"Xem ra hôm nay không giết được nàng."
"Giết không được? A, chúng ta cũng không chỉ có một chuẩn bị này."
"Các ngươi còn có chuẩn bị khác?"
"Đương nhiên, giống như các ngươi chỉ biết một chiêu này, vẫn là sớm ngày ẩn lui đi!"
...
Nói còn có chuẩn bị khác, là làn sóng nhân mã mai phục đầu tiên.
Hiển nhiên bọn họ đã chuẩn bị tốt, bất luận dùng bao nhiêu thủ đoạn đều phải giết Tô Mộc ở ngoại ô kinh thành này.
"Huýt" một tiếng huýt sáo cất lên, trong rừng cây hai bên đường có tiếng vang truyền đến.
"Huynh đệ, nhắc nhở ngươi một câu, mau né tránh." Những kẻ đợt ám sát đầu tiên nói.
"Cái gì, cái gì!?" Những kẻ đợt ám sát thứ hai còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được tiếng xào xạc từ trên không trung truyền đến.
Ngẩng đầu lên...
Đó là mũi tên!!!
Giống như mưa rơi, hàng ngàn cơn mưa tên rơi xuống từ không khí. Rơi, mang theo sát ý sắc bén.
Tô Mộc một kiếm cắt qua cổ sát thủ trước mặt, chân giẫm lên thân thể sát thủ mượn lực đi về phía Ảnh Nhất.




Bình luận chương 472
Chia sẻ cảm nhận về chương 472 “Nàng dâu nuôi từ bé (48)”