Nàng dâu nuôi từ bé (43)
Chương 467: Nàng dâu nuôi từ bé (43)
【 Ký chủ, nhiệm vụ của chúng ta là thương hải tang điền, đây là đối tượng nhiệm vụ, nếu cô giết, nhiệm vụ có thể thất bại." 】
"Ồ, đối tượng nhiệm vụ đã chết, không phải là kết thúc?"
Cửu Thiên Tuế: !?
Điều kiện tiên quyết của nhiệm vụ là đối tượng nhiệm vụ còn sống, mới có thể thương hải tang điền.
Ký chủ nói không có vấn đề, ah, không thể bị thuyết phục bởi ký chủ.
【 Ký chủ, cô hiểu sai. 】
"Sai ở đâu, chỉ ra."
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Không được, thôi thì cứ nói bừa đại.
【 Ý nghĩa của nhiệm vụ là để cho ký chủ làm bạn với Kỷ Ngôn Đình cho đến khi thương hải tang điền, bây giờ ký chủ mới làm bạn với Kỷ Ngôn Đình bao lâu? Nhiệm vụ của ký chủ thậm chí còn không đạt được một phần tư. 】
"Nhưng hắn chết ngoài ý muốn thì sao?" Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
A a a a!!!
Đó là ngoài ý muốn sao?
Phải không?
Phải không?
【 Ký chủ, rốt cuộc cô muốn làm gì? 】
"Không có, thử đao của ta xem có đủ sắc bén không." Giọng nói của Tô Mộc nhàn nhạt, như đang nói chuyện không thể bình thường hơn.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
A a a a!
Ký chủ, cô cứ như vậy, sẽ mất bổn hệ thống!
Cô mẹ nó thử xem, thử cái là coi như xong đời!
"Hiện tại, có thể bình tĩnh lại nói chuyện cho tốt sao?" Tô Mộc cầm chủy thủ cọ cọ trên cổ áo Kỷ Ngôn Đình, sau đó thu trở về.
【 Bình tĩnh, bổn hệ thống rất bình tĩnh! 】
Rốt cuộc là ai không bình tĩnh?
"Lệ khí trên người hắn thanh trừ như thế nào?" Tô Mộc không rõ, khí tức nguy hiểm trên người hắn vì sao càng ngày càng nghiêm trọng.
Nếu tiếp tục nguy hiểm như vậy, cô liền giải quyết hắn, để tránh phá hủy thế giới nhiệm vụ, nhốt cô ở đây.
【 Ký chủ, bổn hệ thống rất chân thành trả lời, hệ thống không biết. 】
Ký chủ chỉ hỏi một câu như vậy sao?
Vậy tại sao nó vừa mới giày vò nhiều như vậy...
"Phải không?" Tô Mộc nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của hắn, lúc mới vừa mở mắt ra, khát máu hàn lệ kia đã không còn một tiếng động, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện, nhưng cô biết, đó chỉ là một loại biểu hiện giả dối.
Bởi vì hắc ám...
Bất cứ lúc nào cũng có thể đem hắn cắn nuốt.
Sáng hôm sau.
Lúc Kỷ Ngôn Đình tỉnh lại, đầu có chút mê man, nhìn Tô Mộc trong ngực, mặt mày giãn ra, tất cả đều sung sướng.
Lúc giật khóe môi cười, miệng truyền tới một tia đau đớn, hắn đưa tay sờ sờ, phát hiện trên môi có vết thương, đã kết vẩy.
Vết thương?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kỷ Ngôn Đình cố gắng hồi tưởng lại một chút.
Tối hôm qua hình như mình mơ màng, nàng trở về, cho mình uống thuốc, sau đó còn hôn mình.
Đây, đây là dấu vết Niệm An muội muội tự mình lưu lại?
Kỷ Ngôn Đình vui vẻ cười ra tiếng.
Tô Mộc bị đánh thức, mở to con ngươi mơ màng nhìn hắn, phảng phất sau lưng hắn có một cái đuôi đang sung sướng ve vẫy.
Đây là bị nóng đến choáng váng sao?
"Niệm An muội muội, nhìn..." Kỷ Ngôn Đình chu môi, chỉ vào vị trí miệng vết thương.
Tô Mộc nghi hoặc, bị thương, sau đó thì sao?
"Đây là chứng cứ Niệm An muội muội hôn trộm ta." Kỷ Ngôn Đình giải thích.
Tô Mộc: "..."
Đưa tay sờ sờ trán hắn: "Không có bệnh."
Không bị nóng đến ngốc, sao nói chuyện càng thêm buồn nôn.
Kỷ Ngôn Đình dùng mặt lấy lòng cọ cọ ngực Tô Mộc, ngực!
"Chát" Kỷ Ngôn Đình nghiêng mặt có thêm năm dấu ngón tay.
"Niệm An muội muội..." Kỷ Ngôn Đình u oán nhìn Tô Mộc.
"Khụ, lỡ tay." Tô Mộc nói xong, nhìn dấu bàn tay rõ ràng trên gương mặt của hắn, đáy mắt hiện lên ý cười.
Dường như hắn luôn có thể lăn lộn đến mức khiến cô xuất hiện hành động bất thường.
"Muốn Niệm An muội muội hôn hôn."
"Ngươi không phải là tiểu hài tử."
"Ở trước mặt Niệm An muội muội, ta là."
"Lăn."
"Vậy cũng lăn đến bên cạnh Niệm An muội muội."
"Kỷ Ngôn Đình."
"Niệm An muội muội lại hung dữ với ta!"
...
Cửu Thiên Tuế nghe được rất muốn nâng trán: cuộc trò chuyện không có dinh dưỡng, thực sự nhàm chán.




Bình luận chương 467
Chia sẻ cảm nhận về chương 467 “Nàng dâu nuôi từ bé (43)”