THÌ RA LÀ... DỊ LÔI!
Xích Kiếm khổng lồ đâm tới liền bị mấy cánh tay vươn ra đỡ, đã biến chuyển ngay tức khắc vung ngang rồi lại bổ xuống đầy uy mãnh, tưởng chừng đâu sẽ trong một đòn này chặt đôi người Lôi Thiên Dực.
Bất quá một cái yêu thú ngũ cấp đều có thể cùng Nguyên Anh tu sĩ so đạo lực, Y Thiên làm sao có thể đả thương được nhiều như vậy?
"Muốn giết ta?" Lôi Thiên Dực nâng cao giọng:
"Mơ đi!" Khí tức của yêu thú ngũ cấp lúc này được triệt để bạo phát ra, áp lực kinh hoàng từ nó liên tục lan tỏa ra ngoài như một lớp tường không khí cứng cáp chặn đứng Xích Kiếm.
Nhưng Xích Kiếm khổng lồ đang làm cho cả tầng không gian rung chuyển dữ dội nào có phải thứ dễ dàng trong một cái uy áp khí tức liền vỡ tan.
OÀNH OÀNH OÀNH!
Xích Kiếm va chạm với áp lực từ khí tức của Lôi Thiên Dực tạo nên từng tầng sóng âm xung kích mãnh liệt công phá ra xung quanh.
Uy chấn càng lúc càng kịch liệt nhưng Xích Kiếm không hề có dấu hiệu ngừng lại, cùng lắm chỉ là trở nên run rẩy như thể đang phát cuồng mà thôi.
UỲNH!
Xích Kiếm phá nát bức tường uy áp, dư ba khí kình chấn động toàn thể không gian, ngay cả Lôi Thiên Dực cũng phải mở to bảy cái hốc mắt hình bầu dục lên mà kinh ngạc, trong lòng cảm thán:
"Tên nhân loại này chỉ mới Luyện Khí Kỳ, làm sao có thể phá nát tầng sóng của ta?"
Phải biết rằng bức tường khí tức đó không chỉ là áp lực từ tu vi của nó, mà còn là một tiểu chiêu pha lẫn thêm một chút gia vị là lôi thế và băng chủng vào nhằm tạo nên một lớp khiên mỏng như có như không.
Ấy vậy mà lại bị một cái Xích Kiếm kia phá tan tành, nhưng Xích Kiếm trong hai bàn tay huyết ma to lớn của Y Thiên vẫn tiếp tục đi hướng thẳng đầu Lôi Thiên Dực mà trảm.
Tuy nhiên uy thế của một ngũ cấp yêu thú trong giới yêu thú còn lớn hơn cả vị thế của Nguyên Anh tu sĩ trong giới tu sĩ.
Chỉ thấy Xích Kiếm kia còn cách Lôi Thiên Dực một đoạn, nó liền một ba cái tay ốm teo dài nhoằng lao tới một cái bóp nát tươm, rồi hướng về Y Thiên đắc ý cười:
"Hahaha, chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ lấy đâu ra lắm gan vậy?"
Bảy cái mắt của Lôi Thiên Dực khi nhìn qua liền co lại, nghi hoặc:
"Tên kia đâu rồi?"
PHẬP!
Song kiếm rít gào phá tan không khí hướng vào mấy cái tay nắm lấy Linh Nhi chém xuống.
Cho dù là hai cú nào giáng thẳng xuống thì mấy cái tay đang nắm chặt lấy Linh Nhi vẫn không bị thương quá nhiều, bất quá chỉ buông lỏng ra ngoài chút thôi.
Nhiêu đó là đã đủ rồi, Y Thiên lập tức thu liễm lượng lớn Huyết Ma Khí và Hỗn Độn Hắc Xích Khí xung quanh theo ý niệm của hắn mà tự động truyền vào tạo thành một lớp giáp cứng cáp cho Linh Nhi bảo vệ muội ấy khỏi cái lạnh giá thấu xương tủy và Lôi Thiên Dực.
Mắt thấy Y Thiên đã sắp tiến tới mình, Lôi Thiên Dực cho dù có thể dịch chuyển trong chớp mắt nhưng mà lòng vẫn tham làm muốn hưởng lấy Thiên Lôi ở trên giáng xuống liền đứng im co mình lại rồi từng thớ thịt trên người nó đột nhiên di chuyển, sau đó bất ngờ phóng ra một chiếc gai khổng lồ, gầm lên:
"Thương Nguyên Trục Hồn!"
Chiếc gai khổng lồ mang theo lôi linh lực cực đại tựa như thiên kiếp phóng đến, uy lực vô cùng khiếp đản trực tiếp hướng cơ thể Y Thiên trước mặt xuyên qua.
Hết sức bất thường, hắn thế mà không hề dùng song kiếm chặn đòn để mặc cho Thương Nguyên Trục Hồn xuyên qua thân thể một lỗ lớn, mặt không biến sắc, không có dáng vẻ điên cuồng không có dáng vẻ đau đớn, chỉ còn gương mặt lạnh tanh với sát ý cao đến cực điểm:
"Huyết Ma Khí!" Y Thiên thân mang thương thế khủng khiếp vẫn còn sức lực bay tới, gầm lên:
"HỒI PHỤC!"
Huyết Ma Khí xung quanh lập tức thu liễm lại tạo thành một làn mây sương nồng nặc mùi máu tanh tươi quanh cơ thể hắn hồi phục, trong thoáng chốc đã tái tạo lại được các mạch máu và nội tạng ở cái lỗ to tướng giữa thân người.
Hỗn Độn Hắc Xích Khí quá nồng nặc, tới nỗi khiến cho ba tầng lớp không khí xung quanh hắn trở nên đặc quánh không thể thấy vật thể ở bên trong.
PHẦN PHẬT…
Đôi huyết dực đập lên cái nữa, Y Thiên tức khắc nắm ngược chuôi song kiếm như đôi dao găm chọc thẳng lên người Lôi Thiên Dực, lần này nhắm thẳng vào lớp da Lôi Thiên Dực điểm trọng yếu đâm vào nhiều nhát vô cùng ngọt, máu tươi lập tức phun ra tưới lên đầy mặt của hắn.
"Đâm chết ngươi!"
Y Thiên càng đâm càng hăng không hề có dấu hiệu dừng lại, gương mặt vẫn không biến sắc chút nào, đôi Âm Dương Nhãn lóe lên ánh lửa rực cháy sát ý.
Nhưng Lôi Thiên Dực lúc này đã hoàn toàn hoang mang rồi.
Cái tên con người này còn có thể ra sao đây? Bị một cái lỗ to như vậy trên người mà không chết, còn ở đây đâm nó đau đớn như vậy.
Nó từ trước đến nay chưa từng bị dính một đòn của Trúc Cơ Cảnh tu sĩ nữa, nói gì đến bây giờ bị một cái Luyện Khí Kỳ tu sĩ này cưỡi lên như ngựa mà tùy ý đâm chọc, đối với nó liền là sự sỉ nhục còn hơn chửi phụ mẫu nữa.
Gương mặt vốn kì dị của nó lúc này liền trở nên nhăn nheo hơn cả, nhìn qua đã không còn phân biệt nổi đâu mà miệng mày:
"Ngươi cái tên con người này dám đâm ta ư!"
"Ta không những dám đâm mà còn dám chém nữa." Dứt lời, Huyết Ma Khí không ngừng phù trợ tạo thành các bàn tay huyết ma đỏ sẫm bóc lấy yêu hạch cho vào miệng cắn nuốt, gào thét lên:
"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới!"
"Nhất Kiếm Phá Vạn Giới!"
Một lần là hai cái yêu hạch hai cái Nhất Kiếm Phá Vạn Giới tung ra, quả nhiên là Địa Giai Công Pháp, uy lực là không thể bàn cãi.
Nhất Kiếm Phá Vạn Giới được liên hoàn tung ra dưới số lượng yêu hạch dồi dào, đáng nói ở đây là Lôi Thiên Dực da trâu thịt dày, Nhất Kiếm Phá Vạn Giới chỉ vừa mới vào sâu trong người nó, đã lập tức bị lực lượng kì quái nào đó tiêu hao hết sạch, như thể có ai đó chết thay cho vậy.
Càng là với chỗ che hang đắc địa này hưởng trọn Thiên Lôi.
Thiên Lôi đối với Y Thiên hay tu sĩ và các yêu thú khác đều là thứ chết người không dám động vào, nhưng đối với Lôi Thiên Dực bảo vật chí kim, bổ trợ nhiều thứ, nhiều nhất là tu bổ cơ thể hồi phục thương thế, nồng độ lại càng là đậm sâu, chỉ một đạo Thiên Lôi đã hồi phục kha khá vết thương cho nó rồi.
Lôi Thiên Dực khi nhận hết toàn bộ hơn chục cái Nhất Kiếm Phá Vạn Giới liền xác định rằng cái tu sĩ Luyện Khí Kỳ trước mặt này e rằng là sinh vật đáng sợ nhất mà nó từng được chứng kiến, cho nên không dám khinh thường lơ là nữa mà trực tiếp xuất chiêu.
Đóa Đóa ở một bên thấy dáng vẻ nó âm trầm nãy giờ, trong lòng đều thấp thỏm không thôi.
Muốn lao lên giúp đỡ nhưng lại không biết giúp gì, khéo lại thành gánh nặng cho hắn thì lại toang càng thêm toang, hậu quả đều là không thể gánh chịu được.
Lôi Thiên Dực bỗng nhiên trở mình xoay qua hướng khác, nàng liền cảm thấy có gì đó không ổn liền hướng về Y Thiên hét lớn:
"Cẩn thận, nó sắp dùng Võng Lôi!"
Thủ đoạn của Lôi Thiên Dực quả nhiên đặc biệt, toàn bộ đỉnh gai trên người nó sáng lên tạo thành các tụ điểm đem lôi lực trong cơ thể của nó triệt để phóng ra tạo thành một lớp mạng nhện màu xám tro bao quanh bởi vô số sợi tơ điện tím sẫm.
Chỉ thấy Y Thiên mặt không biến sắc, song kiếm vẫn liên tục găm chặt vào người Lôi Thiên Dực từng cú đâm từng cú đâm mang theo một đạo lực vô cùng kinh khủng, Huyết Ma Khí truyền vào đó như chất độc đang không ngừng bào mòn.
"Ngươi đã muốn chết, thì để ta thành toàn!" Lôi Thiên Dực cơ thể bị hắn khoét một mảng lớn đau đớn gào lên:
"Võng Lôi Tuyệt Linh - Vĩnh Kiếp Lôi Vực!"
Võng Lôi hoàn thành trực tiếp áp thẳng vào toàn bộ thân thể của nó xích chặt Y Thiên lại, từng dòng lôi điện hủy diệt như thiên kiếp dậy sóng chạy qua kinh thiên động địa, ngăn chặn hoàn toàn linh lực được điều động.
"Huyết Ma Khí - Vạn Khí Chi Diệt!"
Ở phía sau Y Thiên Huyết Ma Khí bùng phát lấy cơ thể hắn làm trung tâm mở rộng khu vực ra toàn bộ trường không gian phía sau, tựa hồ như một huyết hắc hào quang.
Từ bên trong huyết hắc hào quang ấy vô số huyết pháp khí được tạo ra từ Huyết Ma Khí bắn ra, nhắm thẳng vào các chiếc gai băng tinh thể trên Lôi Thiên Dực truy kích.
"U Hồn Thống Kích - Vạn Uy Hống!"
Khắp thân Lôi Thiên Dực đâu đâu cũng chui nhúc ra hàng ngàn hàng vạn chiếc đầu khô quéo của nhân loại, của yêu thú đồng loạt mở ra chiếc miệng cong cong kinh dị gào hống.
HỐNG!
Tiếng hống tạo ra từ trường xung kích, nghe như vạn linh chồng chất thét gào khiến cho Vạn Khí Chi Diệt phóng tới rung rinh, tức khắc bị chặn lại giữa không trung.
"Chưa hết đâu!" Lôi Thiên Dực nhếch mép cười, gầm như hổ rống:
"Lôi Khải Quy Nguyên - Vạn Tần Khốn Lôi!"
Lôi Thiên Dực lúc này đã đem hết toàn bộ hơn bốn phần thực lực ra để đối đầu với Y Thiên, Lôi Khải Quy Nguyên xuất hiện vạn trùng bâu vào người Lôi Thiên Dực trùng trùng bạo phát ra ngoài, thân mang kim sắc giáp đem theo tia lửa rẹt cháy vì lực điện nặng nề.
Số lượng có thể là lên đến hàng chục vạn, kim quang chói lòa cả một vùng môi trường hắc huyết.
Tình thế lúc này trở nên nguy cấp cực kì. Linh lực bị ngăn cách không thể sử dụng, Huyết Ma Khí không thể trùng kích bay vào, Đóa Đóa ở ngoài đột nhiên mở to hai mắt hét lên:
"Cửu U Băng Nguyên nổi tiếng Âm Khí nồng đặc đến mức độ khó thở, ngươi thân mang Âm Dương Nhãn truyền thừa toàn bộ, mau sử dụng Âm Toàn Đảo Quyên."
Xuôi theo lời này của nàng, hắn liền trong thức hải lục lọi một lượt lại bất ngờ phát hiện một pháp kĩ tự dưng từ đâu mà có, vừa hay lại là cái nàng ấy nói, không còn thời gian để chậm trễ.
Âm Dương Nhãn triệt để triển khai, thanh lam đồng tử huyền ô tròng sáng rực lên sát ý ngút trời, đầu tự động ngẩng lên như một nghi thức, giọng trầm đặc:
"ÂM TOÀN ĐẢO QUYÊN!"
Âm Khí huyền ô đen tuyền từ khắp nơi Cửu U Băng Nguyên lập tức theo lời kêu gọi này kéo đến tầng tầng lớp lớp. Như vật về với chủ cũ, Âm Dương Nhãn hấp thu toàn bộ.
"Không thể để hắn hoàn thành chiêu này!" Lôi Thiên Dực gào lên một tiếng.
Năm cái cánh rách nát của nó mở rộng, quét ngang mang theo đạo lực thiên điên đảo địa giết nổ toàn bộ kim trùng, đem chúng hóa thành vạn tầng lôi điện kim quang nổ ra, áp lực kinh hoàng phát nổ đè hết lên Y Thiên.
Y Thiên ở trong Võng Lôi Tuyệt Linh chưa hề thuyên giảm, lại thêm một cái lôi kim trùng phát nổ đặt vào, cơ thể bị hủy diệt kinh hoàng đến mức tế bào.
Huyết Ma Khí theo sự bổ trợ của Hỗn Độn Hắc Xích Khí hóa thành vạn hồn xé toạc tiếng hống, kéo vào nhắm thẳng thân thể bay đến phục hồi.
Vô số huyết pháp khí nhân cơ hội U Hồn Thống Kích vỡ tan liền gào thét lao lên như mãnh thú vồ mồi, găm chặt vào các đầu băng tinh thể cố gắng phá hủy tụ điểm.
Cho dù cơ thể bị vạn lôi đè nát đến mức hóa thành nhiều lớp thịt bầy nhầy rồi lại được cỗ lượng lực cực đại Huyết Ma Khí tựa như mây bão trùng trùng điệp điệp vô tận hồi phục, liên tục suýt soát kéo lại được cái mạng mỏng manh.
"Ác Ý Thâm Uyên!"
Ngay khi tiếng hống gào của các gương mặt phát ra U Hồn Thống Kích bị xé nát liền biến chuyển tạo thành một lớp hắc khảm ngọc bóp nghẹt không khí, méo mó không gian nghiền nát Y Thiên ở trong đó.
Lúc này, trên gương mặt của hắn nở một nụ cười yêu dị tàn bạo vô cùng:
"Muốn giết ta?!" Đôi Âm Dương Nhãn quái khí trừng chằm chằm vào gương mặt méo mó của Lôi Thiên Dực, thét gầm:
"DÙ CÓ LÀ TRỜI CŨNG KHÔNG THỂ!"
Âm Khí trong thoáng chốc được hấp thụ hết vào Âm Dương Nhãn, Âm Toàn Đảo Quyên tức khắc xuất kích, bùng nổ vạn phương.
Đóa Đóa ở một phía không ngừng lùi lại tránh né dư ba khí kình ập tới như sóng thần.
Đôi Âm Dương Nhãn phát sáng ám quang lạnh lẽo đem toàn bộ Âm Khí trong nội thể triệt để bộc phá càn quét ra ngoài.
Thần linh hiển thế, thần uy hiển hách.
Chỉ tám từ đã hình dung ra được dáng vẻ bây giờ của Y Thiên, toàn thân ẩn hiện huyền ô pháp tướng của một vị toàn thân đóng kín hắc giáp thô kệch, trên giáp khắc hàng vạn hoa văn long tranh hổ đấu, cá chép hóa rồng, phượng thiên tung cánh thổi hỏa…
Toàn bộ đều uy nghi vô cùng, hắn cơ hồ trong một khoảng hơi thở này liền trở thành vị hắc thần hiển uy pháp tướng đằng sau.
Hai tay hắn nâng lên cùng lúc Thiên Bình Kiếm và Khứ Quang Kiếm Vũ.
Hắc pháp tướng đằng sau cũng giương lên đôi họa thiên kích dũng mãnh vô cùng, ở trên đỉnh kích còn là sợi dây uốn lượn tựa trường long. Nhưng hắc pháp tướng này tựa hồ như thiếu một phần bản nguyên, chỉ mờ mờ ảo ảo.
"Không ngờ, Y Thiên hắn ta thế mà triệu hoán ra được pháp tướng của Âm Cực Thần?" Đóa Đóa trừng mắt kinh hoàng.
Y Thiên khi này cơ thể đã không ngừng rung lên kịch liệt, sức mạnh luôn đi kèm với cái giá. Âm Khí tỏa ra đã một phần khiến cơ thể hắn không thể chịu được, còn thêm hắc pháp tướng này thần uy hiển thế lập tức cùng với hai đòn của Lôi Thiên Dực nghiền nát từng tế bào hắn đến cực hạn.
"SÁT!" Dùng tất cả sức lực bình sinh, dùng tất cả cực hạn đang nứt vỡ song kiếm uy mãnh hạ xuống.
Song họa thiên kích dũng mãnh kinh thiên cũng vung ra, song họa thiên kích biến chuyển khôn lường, lúc hóa thành hắc hổ lúc thì hắc long trường họa mãnh liệt lao tới trảm Lôi Thiên Dực ra làm bốn mảnh theo đường chữ X.
Một song kích vung ra, Âm Khí vốn đã nhanh chóng tiêu hao lại bị tiêu tán hoàn toàn trong một đòn này. Hắc pháp tướng lập tức tan biến.
XẸT!
Y Thiên bị nguồn sức mạnh này tràn ngược vào trong phản phệ, toàn thân bị nghiền nát thành một đống thịt vụn nhoi nhúc.
"Ngươi… vậy mà đã dám dùng tu vi Luyện Khí giết chết một yêu thú ngũ cấp? Không… không thể nào…" Lôi Thiên Dực kinh hãi không thôi, sinh cơ đang dần bị rút cạn trong khi Huyết Ma Khí vẫn không ngừng bơm vào phục hồi Y Thiên từ đống thịt bầy nhầy.
"Hahaha, vậy thì được thôi. Ta cùng ngươi chơi hết một trận này!" Bỗng dưng, một tiếng cười dài vang lên đầy tự tin và đắc ý:
"THỨ HUYẾT ĐOẠT TỦY!"
Thứ huyết dịch đang tuôn trào như suối từ cơ thể Lôi Thiên Dực lập tức ngưng đọng lại, như thể thời gian đang tua ngược mà chảy vào lại cơ thể.
Chỉ trong phút chốc đã đem cơ thể bị trảm ra làm bốn kết dính lại hoàn toàn, từ bên trong phóng ra hơn ba mươi sáu cánh tay bóp chặt Y Thiên đè vào bên trong vết khoét lớn mà hắn gây ra.
Vết khoét đó lập tức phồng to lên các mạch máu và hút lấy máu tươi chảy xuống dưới đất ròng ròng mà kéo lại hồi phục, ý định ép chết hắn, một đống thịt tươi bầy nhầy này ở bên trong.
"Huyết Ma Khí - Trùng Thiên!"
Không để cho Lôi Thiên Dực hoàn thành mục đích, Huyết Ma Khí đã như một cái huyết trụ phóng thích thẳng lên bầu trời, tàn bạo phá tan đống mạch máu đang kéo lại như tơ.
Bản thân Y Thiên cũng được hồi phục lại hơn phân nửa, hai tay vội siết chặt song kiếm bay lên.
"Ngươi thế mà không chết!?" Lôi Thiên Dực lúc này đã hoàn toàn bực mình, gương mặt méo mó tức giận vì mãi không giết được con kiến hôi này:
"Nghịch thiên… quả là nghịch thiên!"
Mặc kệ lời nói của nó, ngay sau đó Y Thiên đã lập tức hai tay hai kiếm lại nắm ngược lại găm chặt vào cơ thể nó ra sức đào bới, định như cũ tiêu hao nó cho tới chết, cho tới mức mà Thiên Lôi cũng không thể hồi phục.
Thấy kèo đã không còn ngon nữa, Lôi Thiên Dực quyết định tung ra bảy thành thực lực. Định nhất kích tất sát, nếu hắn còn không chết chỉ đành tìm cách thỏa hiệp chứ từ khi nãy tới giờ tiêu hao quả thực quá nhiều.
"Hư Giáp Trá Chuyển…" Toàn bộ cơ thể của Lôi Thiên Dực rùng lên một cái, lớp da thịt cứng cáp trâu bò đã bớt đi bội phần.
Nhưng nó tuyệt đối không thể để Y Thiên nhân cơ hội này làm tới, lập tức gương mặt đau đớn biến sắc, đống thịt hỗn tạp của nó xoay một cái từ trung tâm cơ thể phóng ra một đạo bạch lôi, uy lực kinh thiên không hề tả nỗi, gầm lên như rồng:
"Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi - Nổ!"
Đạo lôi điện màu trắng bạc ấy bắn ra nhanh như chớp, rồi phát nổ một tiếng vang dội trời đất.
BÙM!
Toàn bộ không gian xung quanh bao gồm cả hỗn hợp hắc huyết khí cũng bị tan rã, cấp độ hủy diệt khi này không thể đo lường được.
Y Thiên bên trong đã không còn song kiếm găm chặt vào nữa mà đem toàn bộ thân thể của mình cùng với toàn bộ linh lực che chắn cho Linh Nhi.
"Âm Dương Sinh Tử Quyết - Bát Quái Thuẫn Trận Đồ - Lưỡng Nghi Hộ Thuẫn…"
Toàn bộ Âm Dương Nhãn pháp kĩ nào có thể phòng thủ được đều được hắn sử dụng để bảo hộ cho muội muội, mặc cho cơ thể đang không ngừng tan biến rồi lại hình thành bên trong vụ nổ của Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi.
"Sức mạnh biến dị cỡ này, thì ra đều nhờ vào một cái Vạn Cổ Diệt Sinh Lôi." Đóa Đóa ở xa hai mắt sáng ngời nhìn vào cú nổ bạch lôi đẹp mắt này, một mặt chấn kinh bất ngờ một mặt âm trầm cảm thán:
"Không hổ là một cái Dị Lôi, chuyến này đi đến đây. Quả như dự đoán, thiên tượng kinh khủng ở mức đó làm sao chỉ có thể có mỗi Dị Băng."
==========




Bình luận chương 90
Chia sẻ cảm nhận về chương 90 “THÌ RA LÀ... DỊ LÔI!”