Cú Đấm Này Chỉ Nhịn Năm Giây
Lần này xuống núi, có hai lựa chọn, một là đến Tử Hà Môn, hai là đến Bàn Sơn Tông.
Xét về thực lực, Tử Hà Môn rõ ràng là một đối thủ yếu. Lão tổ Hà Lạc Hoa đã ngã xuống, không còn tu sĩ Kim Đan tọa trấn, mức độ an toàn chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.
Huống hồ, Hứa Hắc từng ghé qua Tử Hà Môn một lần, có kinh nghiệm trộm cắp, nên rất quen thuộc mọi thứ ở đó.
Hứa Hắc quyết định, trước tiên đến Tử Hà Môn xem thử.
Tuy nhiên, khi Hứa Hắc mất ba ngày đến trước cửa Tử Hà Môn, nó lại phát hiện nơi đây trống rỗng, không một bóng đệ tử.
Tất cả nhà cửa, lầu các đều trống không, ngay cả vườn thuốc cũng bị nhổ sạch sẽ.
Chỉ còn lại vài con linh thú không ai quản lý, phá hủy hoàn toàn hệ sinh thái nơi này.
"Đây là... đã chuyển đi?" Hứa Hắc lộ vẻ kinh ngạc.
Nó thi triển Thổ Độn Thuật, tiến vào vị trí từng là Tử Hà Các, nhưng phát hiện toàn bộ lầu các đã biến mất, không nghi ngờ gì là đã bị chuyển đi.
Nơi đây không có dấu hiệu của trận chiến, cũng không có mùi máu tanh, chứng tỏ không có đánh nhau, mà chỉ là tự chuyển dời.
Hứa Hắc tìm kiếm một vòng, chỉ tìm thấy một vài đệ tử tạp dịch ở khu vực bên ngoài.
Để thận trọng, nó không hỏi ai, mà xoay người rời đi ngay lập tức.
"Tiền bối, ngài không định hỏi ai đó à?" Tiêu Cừu tỏ ra nghi ngờ.
"Hỏi gì chứ? Tử Hà Môn không còn tu sĩ Kim Đan trấn giữ, lại trong thời kỳ chiến loạn, việc dọn đi là hợp lý. Rất có khả năng bọn họ đã đến Bộ Xà Tông để tìm kiếm sự bảo hộ."
Hứa Hắc hiểu ra một chút, không cảm thấy lạ.
Chưởng môn của Tử Hà Môn từng kết thành đạo lữ với một đại nhân vật trong Bộ Xà Tông, nên việc này chẳng có gì là khó.
Ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp lý.
Tiêu Cừu tỏ vẻ tiếc nuối, hắn còn muốn tìm những kẻ đã từng sỉ nhục hắn để tính sổ.
Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể quay đầu, chuyển hướng đến Bàn Sơn Tông.
Đến Bàn Sơn Tông cũng có lợi, Tiêu Cừu là đệ tử của Bàn Sơn Tông, có thể dùng lệnh bài đệ tử để đường đường chính chính đi vào.
"Ngươi bị Bộ Xà Tông truy nã, cứ thế xuất hiện, không sợ gặp rắc rối sao?" Hứa Hắc hỏi.
"Đó là chuyện trước đây, bây giờ ta đã là Trúc Cơ kỳ, ai còn dám gây chuyện với ta?" Tiêu Cừu có chút kiêu ngạo.
Ở giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ, hắn chỉ là đệ tử nội môn.
Nhưng đạt đến Trúc Cơ, hắn đã là trưởng lão, Hoa Vân Thiên không có đủ quyền lực để buộc Bàn Sơn Tông giao nộp một vị trưởng lão.
Hứa Hắc trầm ngâm một lát, vẫn quyết định đi cùng Tiêu Cừu để xem sao.
Bàn Sơn Tông vốn là một trong những lựa chọn dự phòng.
Tông môn này đứng đầu ở Sở Quốc về nghiên cứu thổ linh căn, nên Hứa Hắc muốn học hỏi các thuật pháp hệ thổ, thì đây là nơi lý tưởng.
Cả hai lại mất hai ngày nữa để đến trước cổng núi Bàn Sơn Tông.
Trước mắt là một ngọn núi cao chọc trời, sườn núi dốc đứng, giữa núi bằng phẳng rộng rãi, được cho là do Bàn Sơn Lão Tổ đã dành nhiều năm, dời các ngọn núi từ khắp nơi trong nước Sở về tập hợp lại mà thành.
Nửa năm trôi qua, trở về quê hương, Tiêu Cừu đã khác xưa, điều này khiến hắn cảm khái muôn vàn.
"Tiêu Cừu, sao ta luôn cảm thấy dáng đi của ngươi có gì đó không ổn?"
Cuối cùng Hứa Hắc vẫn không nhịn được, hỏi ra vấn đề này.
"Hửm? Chỗ nào không ổn?"
Tiêu Cừu lắc lư chân sau, uốn éo như rắn bò đến trước mặt.
"Loài người các ngươi không phải đều đi thẳng sao?"
Hứa Hắc nhìn chằm chằm về phía trước, nơi đó có một đệ tử ngoại môn đang đi bộ lên núi.
Tiêu Cừu sững sờ, sau năm giây mới hoàn hồn.
"Ơ? Đúng rồi! Ta rõ ràng là đi bằng hai chân!"
Hắn vội vàng đứng dậy, đi tới đi lui vài bước, nhưng lại cảm thấy kỳ quặc, tiếp tục nằm xuống đất, cau mày suy nghĩ.
"Kỳ lạ, tại sao lại như vậy?"
Tiêu Cừu trăm mối tơ vò mà không thể hiểu nổi.
Để tránh ánh mắt kỳ thị của người khác, hắn quyết định đi thẳng như người thường, mặc dù cảm thấy không thoải mái chút nào.
Hứa Hắc thu nhỏ kích thước xuống còn một mét, được Tiêu Cừu cho vào một cái bao tải, đeo trên vai, hướng về phía cổng núi.
Không lâu sau, hắn đã bước lên lối vào giữa sườn núi.
"Đứng lại!"
Đệ tử canh gác nhìn Tiêu Cừu, quan sát kỹ một lúc, dụi dụi mắt, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc kêu lên: "Tiêu Cừu? Sao lại là ngươi?"
"Có vấn đề gì sao?" Tiêu Cừu mặt không biểu cảm.
"Ngươi chưa chết?" Đệ tử canh gác ngạc nhiên.
"Ý ngươi là gì? Ai nói ta chết?"
Tiêu Cừu nheo mắt, có chút khó hiểu.
Đệ tử canh gác thoáng có vẻ mặt kỳ lạ, định nói lại thôi.
Cảm nhận được uy áp mạnh mẽ từ đối phương, đệ tử canh gác nuốt nước miếng, vẫn thành thật giải thích.
"Chuyện là thế này, năm ngoái ngươi bị Bộ Xà Tông truy nã, lại trốn vào rừng sâu, mất tích nửa năm, tông môn đã khai trừ ngươi, đưa vào danh sách tử vong."
"Động phủ của ngươi, cùng tất cả di vật, đã được giao cho thân nhân của ngươi kế thừa."
Đệ tử canh gác chỉ là luyện hí kỳ sơ kỳ, làm sao dám đắc tội với đệ tử nội môn? Hắn giải thích chi tiết một lần.
Đệ tử canh gác chỉ là luyện khí sơ kỳ, không dám đắc tội với một tu sĩ nội môn, nên giải thích chi tiết.
"Thân nhân? Cha mẹ ta đều là phàm nhân, làm gì có thân nhân nào?" Tiêu Cừu trợn mắt, cảm thấy điều này không đúng.
"Chuyện này ta không rõ, chỉ biết có hai nữ tu mặc đạo bào của Tử Hà Môn, cụ thể ngươi có thể trở về động phủ để kiểm tra." Đệ tử canh gác vội vàng đáp.
Nghe vậy, mắt Tiêu Cừu lập tức bốc lửa.
Hắn bước một bước, với tốc độ khó tin, lao vào cổng núi, thẳng hướng động phủ của mình.
Bàn Sơn Tông, nơi ở của đệ tử nội môn.
Khác với Tử Hà Môn, tất cả đệ tử đều sống bên trong ngọn núi lớn, được phân bổ động phủ khác nhau tùy theo tu vi.
Tương truyền, ở trung tâm của ngọn núi này có một nửa linh mạch, khiến cho linh khí trong động phủ dồi dào hơn nhiều. Điều này khiến nhiều đệ tử ngoại môn vô cùng ghen tị với Bàn Sơn Tông.
Lúc này, trong động phủ của Tiêu Cừu, có hai nữ đệ tử Tử Hà Môn đang ngồi.
Hai người này, Hứa Hắc đã từng gặp qua, chính là những người từng sống gần Ngân Linh, cũng là những kẻ đã mỉa mai và chế giễu Tiêu Cừu một cách thậm tệ.
Khoảng một tháng trước, họ đã dùng thủ đoạn xảo quyệt để chiếm lấy động phủ của Tiêu Cừu.
"Khâu trưởng lão, đây là khế ước kết làm đạo lữ của hai người bọn họ, trên đó viết rõ ràng, chỉ cần Tiêu Cừu chết, tất cả tài sản đều thuộc về Ngân Linh, mà ta, với tư cách là tỷ tỷ của Ngân Linh, tự nhiên có quyền thừa kế."
Từ Mai cười duyên, ánh mắt đưa tình.
"Haha, dễ nói dễ nói, ta sẽ mở động phủ ngay, lấy hết di vật của tên tiểu tử đó ra."
Khâu trưởng lão của Bàn Sơn Tông cười lớn, cưỡng chế phá mở động phủ, tặng cho Từ Mai ở.
Những thứ bên trong cũng giao hết cho Từ Mai.
Thực tế, Từ Mai và Khâu trưởng lão đã sớm tư thông với nhau, hành động lần này chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi.
Mà Khâu trưởng lão cũng thỉnh thoảng đến động phủ này để gặp gỡ Từ Mai, làm những chuyện dâm ô.
Lần này, Từ Mai còn mang theo người chị em tốt của mình, ba người cùng nhau song tu.
"Ầm!!!"
Đột nhiên, cửa động phủ bị một quyền đánh vỡ.
Từ Mai và người kia giật mình, tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện, nhìn ra ngoài động.
"Ai to gan như vậy, dám xông vào động phủ của ta, chán sống rồi sao!"
Sau khi nhận ra có người xông vào, Từ Mai nổi giận đùng đùng, hét lên.
Cửa động phủ bụi bay mù mịt, chỉ thấy một bóng người trẻ tuổi bước vào từ bên ngoài.
Người này đeo một cái bao tải bên hông, dáng vẻ phong trần, da ngăm đen, dung mạo bình thường nhưng trong đôi mắt bừng cháy những tia lửa nóng rực, tựa như có thể thiêu đốt cả người đối diện. Đó chính là Tiêu Cừu vừa tới.
"Là ngươi?"
Từ Mai giật mình, còn tưởng mình nhìn nhầm.
"Ngươi ngươi... ngươi vậy mà chưa chết!"
Từ Xuân bên cạnh trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Hai người bọn họ thường xuyên chế giễu, mỉa mai Tiêu Cừu, quá quen thuộc, làm sao có thể không nhớ?
“Ngươi thật to gan! Không biết rằng Hoa Vân Thiên đang truy nã ngươi sao? Còn dám quay lại để tìm chết!”
Từ Mai phản ứng rất nhanh, lập tức đỏ mặt quát mắng.
Tiêu Cừu lạnh lùng đáp: “Các ngươi... chiếm đoạt động phủ của ta?”
Nghe vậy, Từ Mai lập tức cười lạnh: "Hừ, thì sao? Một tên rùa đực hèn hạ, cũng dám chống lại sao, mau quỳ xuống liếm ngón chân của ta, nếu tâm trạng ta tốt, có thể sẽ trả lại cho ngươi."
"Bốp!!"
Câu trả lời cho ả là một cú đấm như trời giáng.
Máu mũi Từ Mai bắn tung tóe, khuôn mặt sụp xuống, bị đánh văng ra sau, đập đầu vào vách đá, đầu vỡ máu chảy ròng ròng.
Chỉ một cú đấm, khuôn mặt ả ta đã lõm xuống, trực tiếp bị hủy dung!
Sắc mặt Từ Xuân lập tức thay đổi, như thể nhìn thấy ma vậy.
Người này là ai? Là Tiêu Cừu?
Làm sao có thể? Tiêu Cừu rõ ràng là một kẻ hèn nhát, một tên xu nịnh, hắn vậy mà cũng đánh phụ nữ?
"Ngươi, ngươi thật to gan, ngươi dám đánh..." Từ Xuân run rẩy, nhưng vẫn không nhịn được đe dọa.
"Bốp!!"
Lại một cú đấm nữa, giáng vào mặt Từ Xuân.
Hàm răng của ả lập tức bay tung tóe, cú đấm mạnh đến nỗi làm đầu Từ Xuân lệch hẳn sang một bên, cổ gần như bị vặn gãy, cơ thể xoay tròn như một cơn lốc, đập mạnh vào trần nhà.
“Cú đấm này, ta đã khổ luyện suốt năm năm!”
Tiêu Cừu nắm chặt nắm đấm, ánh mắt đỏ ngầu, hét lớn: "Nhưng từ nay về sau, ta chỉ nhịn năm giây!"




Bình luận chương 96
Chia sẻ cảm nhận về chương 96 “Cú Đấm Này Chỉ Nhịn Năm Giây”