Hứa Hắc tình cờ gặp kẻ xâm lấn
Trong những ngày tu luyện khô khan, Hứa Hắc đã đưa ra một quyết định khó khăn: nó muốn săn giết một con đại yêu trúc cơ để làm thức ăn cho mình.
Sau hai lần đột phá liên tiếp, nó đã tiêu thụ hết số thịt yêu thú, vốn nghĩ rằng chỉ cần ăn một con kim điêu là đủ. Nhưng ngay cả lão vượn cũng không thể thỏa mãn được nó.
Cơ thể đặc thù của Hứa Hắc, tiêu hao năng lượng gấp nhiều lần người thường. Ngay cả khi có đầy đủ đan dược, nó vẫn cảm thấy lo lắng.
Hứa Hắc không thích chờ đợi cho nguồn tài nguyên cạn kiệt, nên việc săn bắn trở thành điều tất yếu. Trên bản đồ da dê có ghi chép rất nhiều đại yêu trúc cơ. Trong phạm vi trăm dặm, có năm con đại yêu. Ngoài con gấu băng phách khó đối phó, bốn con còn lại đều trúc cơ sơ kỳ.
Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, Hứa Hắc đã chọn theo dõi một con trong số đó.
Thực lực của Hứa Hắc giờ đã mạnh hơn nhiều so với trước. Dù Trúc Cơ thất bại, nhưng những lần đột phá gần đây đã làm nó mạnh hơn đáng kể.
Để đảm bảo cuộc săn thành công, Hứa Hắc đã mang theo Tiêu Cừu làm lá chắn và cả Hứa Bạch cũng không cưỡng lại sự cám dỗ mà tham gia. Tất cả đều cố gắng hết sức cho nhiệm vụ này.
“Mục tiêu lần này là một con Tử Tinh Lôi Sư có tu vi trúc cơ sơ kỳ. Mặc dù chỉ mới ở sơ kỳ, nhưng nó mạnh hơn con kim điêu rất nhiều, gần như tiếp cận trung kỳ! Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, việc tiêu diệt nó sẽ mang lại phần thưởng lớn nhất!” Hứa Hắc nói.
"Hành động lần này, tất cả phải nghe theo chỉ huy của ta." Hứa Hắc nhấn mạnh.
"Rõ!"
Cả ba nhanh chóng bắt tay vào kế hoạch.
Trước đây, Hứa Hắc sẽ không bao giờ mang theo Tiêu Cừu. Mặc dù đã sống chung gần nửa năm, nhưng nó vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào nhân loại. Tuy nhiên, vì Hắc Hoàng đã để lại ấn ký trên người Tiêu Cừu, nên nếu Tiêu Cừu có ý định phản bội, Hắc Hoàng sẽ ngay lập tức giết chết hắn từ xa.
Có được sự đảm bảo này, Hứa Hắc mới yên tâm mang theo Tiêu Cừu trong nhiệm vụ.
Hang ổ của Tử Tinh Lôi Sư nằm ở phía bắc, trên một dãy đồi núi. Khu vực này gập ghềnh, ẩm ướt và là nơi sinh sống của nhiều loài bò sát.
Trên đường đi, Hứa Hắc liên tục dùng thần thức dò xét và phát hiện nhiều yêu thú đang kiếm ăn xung quanh.
Mỗi bước tiến sâu vào Vu Sơn, lượng linh khí tăng dần, yêu thú xuất hiện ngày càng nhiều. Những con thú thông thường ở đây nếu sống sót đủ lâu cũng sẽ trải qua một sự tiến hóa nhất định.
Nhóm của Hứa Hắc tiếp tục tiến về phía trước bằng cách sử dụng thổ độn thuật. Không lâu sau, họ đã đến trước một hang động lớn. Hang động có màu tím, bên trong chứa nhiều quặng Tử Tinh, được hình thành bởi quá trình tu luyện của Tử Tinh Lôi Sư, thu hút và tích lũy thành linh khí hệ lôi.
Bên trong hang trống rỗng, chỉ còn lại một vài sợi lông và dấu vết của yêu khí.
“Không có ở đây..…” Hứa Hắc cho một con rắn nhỏ đi điều tra, nhưng không phát hiện dấu vết của Tử Tinh Lôi Sư trong phạm vi mười dặm.
Có điều, trên mặt đất có một dấu chân và hơi thở còn sót lại, có thể lần theo để tìm được Tử Tinh Lôi Sư.
Hứa Hắc lập tức dùng thổ độn thuật, bắt đầu đuổi theo dấu vết.
Sau khi đuổi theo khoảng trăm dặm, Hứa Hắc nghe thấy âm thanh nổ vang, chấn động từ xa, giống như dấu hiệu của một cuộc chiến.
“Có hai con đại yêu đang đánh nhau sao?” Hứa Hắc cảm thấy bất an.
Nó tiến tới một cái hang động lớn, nơi sinh sống của một nhóm yêu thú giống tê tê. Ở đây, một con Tử Tinh Lôi Sư đang chiến đấu với con mẹ của nhóm tê tê.
"Gào!"
Tiếng gầm của hai yêu thú vang dội, chấn động cả hầm ngầm.
Một tiếng kinh thiên động địa gào rống, chấn động đến nỗi hang động sụp xuống, sóng âm thổi quét ra khiến nhóm tiểu thú cuộn tròn thành một đoàn, dùng lớp giáp xác bảo vệ bản thân khỏi bị sóng âm công kích.
Móng vuốt sắc nhọn của thú mẹ không ngừng tấn công Tử Tinh Lôi Sư, để lại từng vết máu.
Xuyên Sơn Vương, vốn am hiểu phòng ngự và bảo hộ, nhưng lại kém trong công kích, chủ yếu săn mồi là các loại côn trùng nhỏ như mối, ong bắp cày và đặc biệt là khắc tinh của kiến Phệ Linh.
Mặc dù lớp giáp da của chúng được coi là bảo vật luyện khí, có thể so sánh với ngà voi và huyết nhục của chúng có thể dùng làm thuốc, nhưng chúng cũng đã bị nhân loại săn giết quá độ, gần như bị diệt sạch.
“Hai con đại yêu trúc cơ như Tử Tinh Lôi Sư và Xuyên Sơn Vương sao lại đánh nhau?”
Hứa Hắc cảm thấy khó hiểu.
Thông thường, hai yêu thú trúc cơ rất ít khi xảy ra xung đột. Yêu thú thông linh thường chỉ chiến đấu đến cùng nếu chúng là thiên địch của nhau hoặc có sự thù địch không thể giải quyết.
Hứa Hắc không thể hiểu được nguyên nhân, chỉ có thể âm thầm quan sát tình hình.
Hai con đại yêu đánh nhau đến mức rung trời động đất. Hang động ngầm đã sụp đổ, chúng từ dưới lòng đất lao lên mặt đất rồi lại quay về dưới lòng đất để tiếp tục chiến đấu. Tử Tinh Lôi Sư như phát điên, liên tục phóng sấm sét và tia chớp tấn công vào Xuyên Sơn Vương, tạo ra nhiều lỗ hổng đen kịt trên cơ thể đối thủ.
Xuyên Sơn Vương chỉ có thể dựa vào phòng ngự cứng rắn để chống đỡ và bị ép xuống dưới.
“Ta đã nói, con của ngươi không phải do ta giết!”
“Ta đã tận mắt chứng kiến, đừng đòng chối cãi! Thi thể đều ở trong động của ngươi!”
“Xuyên Sơn Tộc của ta chỉ ăn côn trùng, sao có thể công kích con của ngươi?”
“Đừng nói nữa! Giết con ta, ta phải giết sạch cả dòng họ ngươi để đền mạng!”
Sau khi đấu khẩu, hai yêu thú tiếp tục cuộc chiến điên cuồng. Tử Tinh Lôi Sư rõ ràng đang ở trong trạng thái cực kỳ giận dữ, liên tục phóng ra các loại yêu pháp mạnh mẽ, ánh sáng từ cơ thể tỏ ra bắt mắt, năng lượng của nó cũng tiêu hao cực nhanh.
Xuyên Sơn Vương vì bảo vệ con của mình mà đã chiến đấu liều mạng với Tử Tinh Lôi Sư, dùng cơ thể của mình để cản trở thế công.
Hứa Hắc nghe ra nguyên nhân: Xuyên Sơn Vương đã giết con của Tử Tinh Lôi Sư, khiến cho Tử Tinh Lôi Sư muốn trả thù.
Thi thể của Tử Tinh Lôi Sư con nằm bất động trong động phủ, rõ ràng đã chết từ lâu. Hứa Hắc không biết rõ tình hình, nhưng nếu hai con đại yêu muốn đánh nhau, nó sẽ không can thiệp. Đây là cơ hội tốt để nó thu hoạch cả hai.
“Vận khí không tồi, có thể săn được hai con đại yêu trúc cơ cùng một lúc. Đây hẳn là đủ để ta đột phá trúc cơ.” Hứa Hắc nghĩ.
Hứa Bạch và Tiêu Cừu đứng yên bên cạnh, chờ đợi lệnh của Hứa Hắc.
Cùng lúc đó, trên một ngọn cây cách đó trăm dặm, có hai bóng người đang ngồi, một nam một nữ. Họ có hình dạng trong suốt, nửa thân thể hòa vào trong cây như những sinh vật nửa thực vật, bộ dạng có chút mơ hồ.
“Dựa theo thời gian, hẳn là sắp đến rồi." Người nữ lên tiếng.
“Ha ha, không cần vội, đợi một chút nữa, đợi đến khi một trong hai yêu thú chết, chúng ta sẽ ra tay không muộn.” Người nam cười đáp.
“Không ngờ ở sâu trong núi Sở Quốc lại có thể tìm thấy Xuyên Sơn Vương của Tần Quốc đã biến mất. Bộ giáp của nó rất hiếm có." Người nữ cười nói.
Sau đó, nữ tử hỏi; “Những kẻ nho nhỏ kia thì sao?”
“Đương nhiên là giết để làm thuốc, cũng có thể phát huy một ít giá trị.” Người nam cười lạnh trả lời.
Người nữ nhíu mày, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Sương Nhi, thân là tu sĩ, không thể có lòng dạ đàn bà. Nếu để chúng sống thì chỉ có làm lợi cho người khác, không chiếm hết tất cả, nói gì đến việc tu tiên?” Người nam khinh thường nói.
Thời gian trôi qua từ từ.
Cuộc chiến giữa hai đại yêu dần dần đi đến hồi kết. Hai yêu thú có thực lực tương đương, khiến cho chúng có thể đánh đến mức lưỡng bại câu thương, đồng thời bảo toàn được lân giáp hoàn hảo.
Hứa Hắc quan sát đã lâu, cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hai yêu thú dường như đang chiến đấu đến mức đồng quy vu tận.
“Có chuyện gì không ổn. Tình hình này quá thuận lợi, có vẻ như có điều gì đó không bình thường.” Hứa Hắc nghĩ.
Nó lấy ngọc thạch mà Hắc Hoàng giao cho mình ra, kiểm tra phạm vi trăm dặm xung quanh. Không có dấu hiệu của nhân loại xuất hiện.
Hứa Hắc cẩn thận theo dõi ngọc thạch, nhưng không thấy có gì động tĩnh. Sự việc quá suôn sẻ, khiến nó cảm thấy nghi ngờ. Nó chợt nhận ra:
“Ngọc thạch chỉ có thể kiểm tra tu sĩ nhân loại, nhưng tu sĩ Tần Quốc đa số đều là người của Thiên Khôi Tông, am hiểu khôi lỗi thuật.”
“Vậy thì, có khả năng không thể kiểm tra ra con rối?”
Chapter 91 Chém con rối, âm thầm hành động
Hứa Hắc đang phân tích tình hình, lập tức nghĩ đến con rối của Thiên Khôi Tông.
“Căn cứ vết thương trên cơ thể Tử Tinh Lôi Sư con, đúng là do móng vuốt của Xuyên Sơn Vương gây ra.”
“Nhưng nếu là do con rối gây ra thì tất cả đều dễ giải thích.
”
Khôi lỗi cơ quan thú có thể tạo ra bất kỳ hình thái nào, bao gồm cả con tê tê. Có khả năng là đệ tử Thiên Khôi Tông dùng con rối tê tê để giết Tử Tinh Lôi Sư con rồi đổ lỗi cho Xuyên Sơn Vương.
Hứa Hắc thở dài, từ từ hiểu ra mối liên hệ. Tuy vậy, đây vẫn chỉ là suy đoán của nó, cần phải xác minh thêm biết được.
Điều duy nhất khiến nó yên tâm là người đang lén lút ấy có tu vi không quá cao. Nếu là trúc cơ trung kỳ, họ đã trực tiếp ra tay mà không cần sử dụng những âm mưu này.
Hứa Hắc đoán người nọ có thể là trúc cơ sơ kỳ hoặc trúc cơ trung kỳ.
“Nếu là trung kỳ, ta nên tấn công hay rút lui đây?”
“Mặc kệ, cứ theo dõi tình hình trước đã, dù sao ta có ẩn thân phù.”
Hứa Hắc đưa cho Hứa Bạch và Tiêu Cừu mỗi người một tấm ẩn thân phù. Đây là bảo bối tuyệt hảo để bảo vệ bản thân.
…………
Rất nhanh, hai đại yêu đã cạn kiệt sức lực.
Tử Tinh Lôi Sư đã không còn ánh sáng tinh thể màu tím trên người. Xuyên Sơn Vương thì lớp phòng ngự màu đất cũng đang nhanh chóng tan biến.
“Khốn kiếp! Đợi phu quân ta trở về, ta nhất định sẽ báo thù!”
Tử Tinh Lôi Sư tức giận gầm lên, xoay người định rút lui. Hiện tại tiếp tục đánh nhau cũng không có kết quả, nó không thể để mạng sống của mình rơi vào nguy hiểm.
Đúng lúc này, một sợi dây leo đột nhiên vươn ra từ một thân cây, nhanh chóng quấn quanh Tử Tinh Lôi Sư.
Sợi dây leo có tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã bao phủ nó, nhanh chóng mở rộng, giống như một sợi dây thừng khổng lồ.
Hứa Hắc rút cuộc nhận ra, quả nhiên có người âm thầm hành động.
Tử Tinh Lôi Sư sắc mặt trầm xuống. Nếu là lúc còn sức mạnh thì nó đã có thể tránh thoát, nhưng hiện tại thì không thể.
“Vù vù vù……”
Những sợi dây leo như tia chớp trói chặt Tử Tinh Lôi Sư, hoàn toàn quấn kín nó. Cái hang động chứa Xuyên Sơn Vương cũng chịu phải công kích từ rễ cây, những rễ cây chia ra nhiều nhánh nhỏ, khóa chặt nó.
“Nhân loại?”
Hai đại yêu nhanh chóng nhận ra có nhân loại ẩn nấp trong bóng tối.
Hứa Hắc không hành động vội vàng, chỉ lấy một túi trữ vật và thả con rối ra.
Ngay sau đó, từ trên đại thụ bay ra hai thân ảnh, một nam một nữ. Nam tử mày kiếm mắt sáng, thần võ anh tuấn. Nữ tử da thịt như tuyết, dung mạo khuynh thành.
Hai người này ở thế giới nhân loại, ắt cũng là những mỹ nam mỹ nữ hiếm có.
Sau khi hai người xuất hiện, không nói hai lời, một người trái một người phải, nhanh chóng chụp lấy hai đại yêu đang bị trói, động tác cực kỳ quyết đoán, không chút do dự.
“Nhân loại đáng chết!”
Tử Tinh Lôi Sư nổi giận, lông tóc dựng đứng, ánh sáng tím từ cơ thể bắn ra tấn công nam tử, nhưng vì sức lực còn lại không đủ ba phần nên nó dễ dàng bị một chưởng của nam tử phá giải.
Bên kia, Xuyên Sơn Vương cũng chỉ có thể ném bọn nhỏ vào một cái động sâu không thấy đáy, sau đó đã bị nữ tu bắt giữ.
“Buông tha cho con của ta, ta nguyện ý đi theo các ngươi.” Xuyên Sơn Vương cầu xin, mở miệng nói chuyện.
Nghe vậy nữ tử lộ vẻ do dự, nhưng bị nam tử quát lớn: “Sương Nhi, đừng do dự, đây là thử thách dành cho muội!”
Tần Sương Nhi trong mắt lóe lên quyết tâm, thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta cũng muốn mang những đứa con của ngươi đi.”
Xuyên Sơn Vương nghe thấy lời này, mắt nó đỏ ửng, nước mắt chảy xuống, nó nhắm mắt lại trong đau khổ.
Tử Tinh Lôi Sư nhận ra điều này, cắn răng nói: “Con của ta là do…… Các ngươi hại?”
Nam tu không giải thích gì thêm, chỉ khinh thường, đưa tay bắn ra một đạo mộc phi kiếm, nhắm thẳng vào giữa trán Tử Tinh Lôi Sư.
Một đòn chuẩn xác muốn giết nó!
Tử Tinh Lôi Sư trong mắt hiện lên sự thống khổ và tuyệt vọng.
Ngay khi mộc phi kiếm sắp chạm vào giữa trán nó. Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, một bạch cốt phi kiếm từ trong đất vọt ra, tốc độ tia chớp nhắm thẳng vào nam tử lạnh lùng đó.
Đòn đánh ngay lúc nam tử định giết đại yêu.
“Rắc!!”
Một tiếng vỡ giòn giã.
Không biết từ khi nào mộc phi kiếm đã quay trở lại, như thể dịch chuyển tức thời chặn lại một đòn.
“Bị cản lại ư?”
Hứa Hắc cảm thấy nội tâm chấn động, nó đã tính toán thời cơ tấn công lén, kết quả vẫn là chậm.
Nhìn lại Tử Tinh Lôi Sư, đối phương dường như đã chuẩn bị sẵn, luôn giữ lại tám phần lực, chỉ dùng hai phần để giết yêu thú.
Sự cẩn thận này, quả là điều phi thường.
Nhưng bạch cốt phi kiếm được chế tạo từ ngà voi Thôn Linh, mộc phi kiếm chỉ cản lại một chút, linh khí lập tức tán loạn. Phi kiếm làm từ ngà voi lại bắn ra lần nữa.
“Hửm?”
Nam tử lạnh lùng mặt không đổi sắc, trong lòng bỗng chốc cả kinh, rõ ràng là sức mạnh của phi kiếm vượt xa dự đoán của hắn.
“Chẳng lẽ là Phá Linh phi kiếm?”
“Nhưng đối phương chỉ có linh lực của luyện khí kỳ đại viên mãn, làm sao có thể điều khiển phi kiếm? Còn là loại phi kiếm này?”
Trong đầu Tôn Kiếm hiện lên nhiều nghi vấn.
Phi kiếm thường chỉ có trúc cơ kỳ mới có thể điều khiển, đây là kiến thức cơ bản.
Chẳng qua luyện khí kỳ cũng có một số phương pháp để khống chế, nhưng sức mạnh của chúng không thể quá mạnh.
Hắn theo bản năng lấy ra một tấm chắn mai rùa đặt trước mặt, rồi nghe thấy một tiếng vỡ giòn giã. Phi kiếm đánh vào tấm chắn, ngay lập tức xuyên qua một lỗ thủng bắn ra ngoài.
“Đây……”
Tôn Kiếm nội tâm cuối cùng cảm thấy chấn động.
Đây rõ ràng không phải sức mạnh của luyện khí kỳ! Mặc dù là trúc cơ kỳ, việc dùng một lần để xuyên qua linh bảo của hắn cũng là điều hiếm gặp.
Đối phương che giấu tu vi sao? Không đúng, mặc dù hơi thở có thể che giấu, nhưng khi ra tay, linh lực dao động không thể nào giả trang được.
Tôn Kiếm suy nghĩ nhanh chóng, động tác không chậm, tận dụng thời gian ngăn cả. Hắn nhập vào một cây đại thụ, cây đại thụ ngay lập tức bị chặt đứt, mang theo một mảnh huyết quang.
Hứa Hắc không giảm thế công, phi kiếm lại chuyển hướng, chém vào một cây đại thụ khác, lại làm chảy máu.
Tôn Kiếm sau khi bị chém hai nhát kiếm vẫn chưa rút lui, mà lao nhanh về phía Hứa Hắc.
“Mãng Lâm Cuồng Vũ!”
Tôn Kiếm chắp tay, quát lớn một tiếng. Ngay lập tức khu rừng cây như sống lại, những đại thụ điên cuồng sinh trưởng giống những chiếc gai nhọn, nhắm thẳng vào Hứa Hắc.
“Thực sự không thèm tránh, muốn liều mạng với ta sao?”
Hứa Hắc trong mắt hiện lên hung quang.
Liều mạng? Một nhân loại với liều mạng với một yêu thú như nó, đúng là buồn cười.
“Xoẹt!”
Phi kiếm xẹt qua, một cánh tay của Tôn Kiếm bị chém xuống, đồng thời nửa thân trên của Hứa Hắc bị xuyên thấu ra từng cái lỗ nhỏ, máu tươi giàn giụa.
…………
Bên ngoài mười dặm.
Một hắc y nhân ngồi xếp bằng trong một cây đại thụ trăm năm có đường kính năm mét, không có chút tổn hại nào.
Không biết đã qua bao lâu hắn mở mắt ra, vẻ mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Yêu thú?”
“Không thể ngờ rằng những tin đồn ở Sở Quốc lại là thật, trong núi sâu có một con xà yêu, không những tu luyện công pháp nhân loại mà còn biết sử dụng phi kiếm, vừa lúc để ta gặp phải.”
Là một đệ tử nội môn của Thiên Khôi Tông, Tôn Kiếm không chú ý nhiều đến các sự việc ở Sở Quốc, chỉ có nghe qua một chút thông tin.
Nếu không phải hôm nay hắn muốn vào núi cố tình tìm hiểu thông tin, có lẽ hắn cũng không biết điều này.
“Nghe nói con yêu này còn am hiểu về con rối, nhưng theo ta thấy đó chỉ là trò lừa gạt mà thôi.” Tôn Kiếm cười lạnh trong lòng.
Sở dĩ hắn để phòng là vì hắn đã nhìn thấy một con rắn nhỏ, ẩn nấp trên một thân cây.
Loại rắn nhỏ này có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể lừa được hắn. Hắn tu luyện khôi lỗi thuật có hơn 50 năm kinh nghiệm, hắn chỉ liếc nhìn là có thể phân biệt thật giả.
Hắn chỉ cố ý làm bộ không nhìn thấy.
Hiện tại, con rắn và con rối của hắn giao đấu với nhau, đánh tới đánh lui, quả thật con rắn đó có chút bản lĩnh.
Phải biết rằng, mặc dù đó là con rối của hắn, nhưng dù sao nó cũng có thực lực trúc cơ kỳ. Đối phương là một yêu thú thông linh kỳ đại viên mãn mà lại có thể đè đánh con rối, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Ầm ầm!!!”
Đột nhiên, một cây cột đá bén nhọn vọt lên từ ngay dưới chân hắn, ngay lập tức bùng nổ. Tôn Kiếm còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị cây cột đá xuyên qua từ phía sau.




Bình luận chương 90
Chia sẻ cảm nhận về chương 90 “Hứa Hắc tình cờ gặp kẻ xâm lấn”