luyện phi kiếm, cố gắng đột phá trúc cơ
Man Kim vô cùng cảm động, khiến Hứa Hắc không khỏi lắc đầu, cảm thấy có phần khó hiểu.
Thực ra nó chẳng làm gì quá lớn lao, chỉ là đưa lại một ít đan dược coi như trao đổi, hơn nữa giá trị không hề tương xứng. Nhưng chỉ với chút thiện ý nhỏ bé ấy, Man Kim đã vô cùng cảm động.
Điều này khiến Hứa Hắc suy ngẫm về những gì Tộc Tượng đã phải trải qua.
"Ngươi không cần gọi ta là ân công, cứ gọi Hứa Hắc là được."
"Ừm, ân công nếu có dịp, nhất định phải đến tộc ta làm khách, toàn tộc chúng ta hoan nghênh ngươi."
"......."
Tiễn Man Kim đi, Hứa Hắc quay trở về động phủ của mình.
Suốt cuộc đời nó luôn hành sự cẩn thận. Dù Man Kim đã hứa sẽ báo đáp, Hứa Hắc vẫn không để lộ thân phận.
Tuy nói hầu hết các tu sĩ đều có tính cách gian xảo, nhưng cũng có số ít người ngay thẳng và thiện lương, và Man Kim chính là một trong số đó.
Suy cho cùng, tất cả đều vì sinh tồn.
Nhớ lại chuyện của lão vượn từng có tu vi trúc cơ nhưng sa ngã vì trọng thương, Hứa Hắc không khỏi cảm thấy cuộc đời của lão vượn phong phú hơn mình nhiều. Điều này thể hiện rõ ràng qua những vật phẩm trong pháp khí trữ vật của lão vượn.
Hứa Hắc bắt đầu kiểm kê những bảo vật của lão vượn.
Có trường cung, mũi tên bằng xương, ngà voi Thôn Linh, một cái chảo sắt, lò luyện khí, gậy gộc, thảo dược..... Toàn bộ những vật phẩm cấp thấp được loại bỏ, chỉ còn bốn món đáng chú ý: ngà voi Thôn Linh, chảo sắt, một cuộn da dê và một chiếc chìa khóa.
Cuộn da dê có họa tiết tinh xảo, ngay cả khi phóng đại hàng ngàn lần cũng có thể thấy rõ ràng.
“Đây là…… bản đồ sơn mạch Vu Sơn!” Hứa Hắc tập trung tinh thần nói.
Bản đồ này vô cùng lớn, gần như bao quát phần lớn khu vực bên ngoài Vu Sơn. Chỗ nào có yêu thú, nhìn qua là có thể hiểu ngay.
Vị trí của Hứa Hắc là một sơn cốc, trên bản đồ được đánh dấu bằng một điểm đỏ, bên cạnh vẽ hai con rắn.
Cách phía bắc một trăm dặm, có hình vẽ một con gấu, bên cạnh đánh dấu một điểm đỏ sẫm. Đó chính là con gấu băng phách mà Hắc Hoàng đã nhắc đến, đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Loài cầy mangut thì nằm cách hai trăm dặm, điểm đỏ nhỏ hơn so với con gấu băng phách.
Ở góc bản đồ là đàn voi, cách khoảng ngàn dặm, tọa lạc trên một bình nguyên gần suối nước nóng. Bên cạnh có con sông và thôn trang, đánh dấu bằng điểm đỏ lớn nhất.
Mà ở sâu trong sươn mạch Vu Sơn, có một số điểm đen, vẽ những hình thù kỳ quái của yêu thú, như sói ba đầu, chim bốn cánh..... Hứa Hắc không cần nhìn kỹ cũng biết, đây chắc chắn là những đại yêu đã đạt đến Yêu Đan kỳ.
Động vật khi hóa yêu sẽ trải qua nhiều biến dị kỳ lạ, việc xuất hiện những hình dạng kỳ quái là điều không còn xa lạ.
Nhưng nó chưa từng thấy qua loại cá chân dài.
Ngoài ra, trên bản đồ còn có một số khu vực được vẽ ký hiệu kỳ lạ mà Hứa Hắc không hiểu ý nghĩa.
Nhưng có một nơi được đánh dấu mà Hứa Hắc đã từng đến, đó là khu mỏ bỏ hoang.
"Nơi này được vẽ ký hiệu, liệu có đại diện cho mức độ nguy hiểm cực hạn chăng?" Hứa Hắc trầm tư suy nghĩ.
Với khả năng của lão vượn chắc chắn không thể hoàn thiện bản đồ đến vậy, có lẽ lão đã kế thừa từ tay người khác rồi tự mình cải tiến thêm.
Dù không phải pháp bảo, nhưng bản đồ này vô cùng quý giá, Hứa Hắc lấy ra ngọc giản, sao chép một phần và cẩn thận cất giữ.
Về phần chiếc chảo sắt, sau khi Hứa Hắc dùng thần thức thâm nhập, phát hiện đây là một món linh bảo trung phẩm, chính là pháp khí phù hợp cho tu sĩ trúc cơ trung kỳ sử dụng.
Không trách được Đại Địa Đinh không thể xuyên thủng nó.
Hứa Hắc nhanh chóng luyện hóa và thu vào túi trữ vật.
Cuối cùng, chỉ còn lại một chiếc chìa khóa và nửa chiếc ngà voi.
Chìa khóa được làm từ chất liệu không rõ, trên bề mặt có vô số hoa văn phức tạp, giống như trận bàn mà Hắc Hoàng từng giải thích cho nó.
Hứa Hắc thử dùng vảy cạo vào, nhưng không gây ra bất kỳ tổn hại nào, điều này khiến nó kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nó gặp phải vật mà vảy của nó không thể làm tổn thương.
"Chất liệu này vượt trội hơn cả phi kiếm của kim đan kỳ, không biết chìa khóa này mở ra thứ gì."
Sau khi trầm ngâm một lát, Hứa Hắc cẩn thận cất giữ chiếc chìa khóa.
Hứa Hắc tiếp tục với việc cắt ngà voi. Ngà voi mang theo linh vận tự nhiên, không cần kỹ thuật luyện khí quá cao, chỉ cần mài giũa thành hình là có thể phát huy hiệu quả.
Sau một ngày, Hứa Hắc đã hoàn thành việc chế tạo một thanh phi kiếm.
Thanh kiếm dài 1 mét, toàn thân trắng như ngọc, thân kiếm uốn lượn như hình rắn, đặc biệt không có chuôi kiếm, chỉ có phần lưỡi kiếm, đây là do sở thích cá nhân của Hứa Hắc.
Tuy rằng chỉ khi đạt đến trúc cơ kỳ mới có thể điều khiển phi kiếm và ngự kiếm phi hành.
Nhưng Hứa Hắc trời sinh đã có thần thức cường đại, nên hiện tại đã có thể tự nhiên điều khiển phi kiếm mà không cần sử dụng dẫn lực thuật hỗ trợ.
Phần còn sót lại từ quá trình mài ngà voi cũng được Hứa Hắc thu gom lại cẩn thận. Sau này, nó có thể dùng lò luyện khí để chế tạo một số vật phẩm nhỏ từ phần dư này, tránh lãng phí.
Hai chiếc ngà voi còn lại, Hứa Hắc đã thử mài giũa, nhưng quá trình cực kỳ khó khăn. Dù đã dồn toàn bộ sức lực, vảy của nó chỉ có thể cắt được một chút nhỏ.
Với tiến độ này, có lẽ phải mất nửa năm mới có thể hoàn thành. Hứa Hắc không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, nên quyết định chờ đến khi mình đạt trúc cơ rồi mới tiếp tục xử lý.
.........
Cách vách động phủ của Hứa Hắc.
“A a a!!!”
Tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Cừu vang lên. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, hoảng sợ vì nó đã biến thành một cánh tay đầy lông đỏ giống vượn.
“A!! Cứu mạng, cứu mạng!!”
Tiêu Cừu chạy tới Hứa Bạch bên cạnh, kêu cha gọi mẹ nói: “Bạch tiền bối, cứu ta, cứu ta với! Cánh tay của ta đây là làm sao vậy?”
Hứa Bạch nhìn hắn, cười nói: "Không cần hoảng sợ, đây là kỹ thuật ghép huyết nhục mới nhất ta nghiên cứu. Ta đã ghép cho ngươi huyết nhục của yêu thú vượn tay dài, sẽ giúp ngươi nhanh chóng hồi phục! Không chỉ vậy, cánh tay của ngươi cũng sẽ giống như tay của vượn tay dài, có thể tự do co duỗi, sức mạnh vô cùng lớn!"
Sắc mặt Tiêu Cừu lập tức trắng bệch.
Cánh tay hắn sẽ biến thành tay vượn sao?
Trời ơi, vậy làm sao hắn có thể gặp người khác? Làm sao cưới vợ được?
"Ta..... ta có thể biến trở lại bình thường không?" Tiêu Cừu thử hỏi.
"Tại sao lại muốn trở lại? Ngươi chẳng phải vẫn là một con vượn sao? Với lại, sức mạnh tăng lên chẳng phải là điều tốt à?" Hứa Bạch không hiểu, hỏi ngược lại.
Tiêu Cừu không khỏi sững sờ.
Hắn vung vẩy cánh tay kỳ lạ của mình, từng trận gió mạnh vang lên, sức mạnh dường như thực sự tăng lên không ít.
Tiêu Cừu đấm một cú vào vách tường, khiến trận pháp rung chuyển dữ dội, không ngừng dao động.
"Thật sự mạnh hơn rồi!"
Nhưng ngay lập tức, Tiêu Cừu lắc đầu: "Không được, trông quá kỳ quái, có thể nào tẩy bớt lông không? Với lại, kích thước này dài quá!"
Thực ra, nếu có thể tăng cường sức mạnh, xấu một chút cũng không phải là vấn đề lớn. Hắn là một tu sĩ, đôi khi phải biết chấp nhận điều này.
Hứa Bạch nhíu mày, hỏi: "Ngươi muốn thay đổi ngoại hình?"
"Đúng vậy, chỉ cần trông gần giống người bình thường là được." Tiêu Cừu vội vàng gật đầu.
"Thật ra cũng không phải là không thể."
Hứa Bạch trầm ngâm một lúc, rồi lấy ra một lọ thuốc độc làm từ nọc rắn, đẩy nó tới trước mặt Tiêu Cừu.
"Dùng cái này, nó sẽ áp chế huyết mạch của vượn tay dài."
Tiêu Cừu cầm lấy lọ, không chần chừ uống hết ngay lập tức.
"Ý! Thật sự có tác dụng....."
Tiêu Cừu thấy lông đỏ trên cánh tay rơi rụng từng mảng, kích thước cũng dần trở lại bình thường.
Nhưng ngay sau đó, hắn cảm nhận được một luồng nhiệt nóng rực xông thẳng lên não, trước mắt tối sầm rồi ngất lịm.
"Đây là thuốc bôi ngoài da mà." Hứa Bạch lẩm bẩm.
............
Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông đã đến.
Hứa Hắc nhìn ra ngoài, khung cảnh tuyết rơi trắng xóa, hít một hơi khí lạnh rồi quay trở lại động phủ.
Hiện tại, tu vi của nó đã đạt đến thông linh kỳ tầng chín đỉnh phong, tức là đại viên mãn của Thông Linh kỳ. Nó đã có thể tự điều chỉnh nhiệt độ cơ thể như loài động vật máu nóng, nhưng điều này cũng làm hao tốn không ít chân khí. Vì vậy, những yêu quái như xà yêu thường sẽ chọn cách ngủ đông hoặc bế quan để tránh thời tiết lạnh giá.
“Đã đến lúc trúc cơ rồi.”
Hứa Hắc lấy ra trúc cơ đan đặt bên cạnh mình, nhớ lại những kinh nghiệm mà Hắc Hoàng đã truyền dạy. Nó hít một hơi thật sâu, tĩnh tâm và tập trung tinh thần.
Sau một canh giờ, Hứa Hắc cảm thấy trạng thái của mình đã đạt đến mức tốt nhất. Nó không chút do dự lấy ra thịt kim điêu đã chuẩn bị từ trước, nuốt trọn vào bụng, khiến cơ thể phồng lên như một ngọn núi nhỏ.
Toàn bộ kim điêu sau khi vào trong cơ thể, Hứa Hắc nhanh chóng để Yêu Thần Đỉnh luyện hóa hoàn toàn, khiến khí huyết cuồn cuộn chảy khắp kinh mạch. Khí tức của nó tăng lên với tốc độ đáng sợ, từng lớp vảy hắc kim dần hiện ra, lan từ đuôi lên đến toàn bộ cơ thể.
Lúc khí huyết của Hứa Hắc đạt đến mức đỉnh điểm, nó không chút do dự nuốt xuống Trúc Cơ đan.
“Oành!”
Một tiếng nổ lớn vang lên trong cơ thể, Yêu Thần Đỉnh bên trong bắt đầu trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trên con sông Nhạn Lạc tại nơi giáp ranh với Tần Quốc ở phía nam Sở Quốc, có một chiếc quan thuyền khổng lồ đang xuôi dòng. Đây là vùng đất thượng nguồn, nơi gió mạnh thổi qua, mạnh đến mức ngay cả tu sĩ trúc cơ kỳ cũng không dám tùy ý phi hành.
Trong đại điện trên thuyền, một tu sĩ trung niên với vẻ ngoài bình thường ngồi đó. Dù khí tức của hắn mỏng manh, không khác gì phàm nhân, nhưng không ai trong số những người ở đây dám coi thường hắn. Hắn chính là đại trưởng lão của Thiên Khôi Tông, danh xưng Thiên Khôi Vương - Tần Huyền Cơ. Một mình hắn, đã đủ sức sánh ngang với cả một đại quân.
Hai bên đại điện, các tu sĩ đến từ nhiều tông môn ở phía nam Sở Quốc ngồi trên mặt đất. Có người đến từ Bàn Sơn Tông, Tiêu Dao Tông, Tử Hà Môn, Thái Huyền Môn..... Thậm chí Bộ Xà Tông cũng có mặt.
Chu trưởng lão và quý tộc họ Tần mà Hứa Hắc từng gặp cũng đứng trong hàng ngũ đó.
Nếu cảnh tượng này bị Tư Thiên Giám của Sở Quốc nhìn thấy, chắc chắn sẽ khiến họ vô cùng giận dữ.
Các tông môn của Sở Quốc lại đang gặp gỡ với những nhân vật cấp cao của Tần Quốc, điều này là cấm kỵ trong giới tu hành.




Bình luận chương 87
Chia sẻ cảm nhận về chương 87 “luyện phi kiếm, cố gắng đột phá trúc cơ”