Lũ lụt tràn miếu Long Vương
“Còn có gì muốn hỏi, giải quyết hết một lần.” Hắc Hoàng nói.
Hứa Hắc suy nghĩ một lát, lấy ra mảnh xương cốt của mũi tên, hỏi: “Đây là xương cốt của yêu thú gì vậy?”
Mũi tên này không phải nhỏ, sau khi trúng đích có thể phóng ra linh khí, kỳ lạ hơn hẳn những pháp bảo đoạt được từ tay người khác.
“Hửm?”
Hắc Hoàng nhặt lên một mảnh xương cốt nhỏ, quan sát một lúc lâu rồi nói: “Đây là một loại được chế từ ngà voi, chủ nhân của nó có lẽ mang huyết mạch của dị thú Thôn Linh Tượng ở thời thượng cổ, tu vi đạt đến trúc cơ trung kỳ.”
Hứa Hắc bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách trước đó nó cảm thấy quen mắt, thì ra là ngà voi.
“Ngà voi là nguyên liệu tuyệt vời để luyện pháp bảo, gần như không cần kỹ thuật gì nhiều, chỉ cần mài giũa kỹ lưỡng là có thể phát huy sức mạnh như pháp bảo. Thời thượng cổ, Thôn Linh Tượng dùng hàm răng hấp thụ tinh hoa của linh mạch, mà ngà voi của nó là vũ khí phá linh mạnh nhất, vì vậy mà thường bị nhân loại săn giết gần như tuyệt chủng.”
Hắc Hoàng nói thêm, vừa nói vừa thuần thục cất hết mảnh xương cốt vào túi trữ vật của mình.
Nhìn động tác của hắn, Hứa Hắc không khỏi co giật khóe miệng, lão cẩu này quả nhiên bản tính khó thay đổi, ngay cả chút mảnh vụn cũng muốn lấy đi.
Lúc này, ánh mắt Hứa Hắc lóe lên, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Đúng rồi, Hắc Hoàng, phi kiếm Tam Bả của mụ già kia đâu? Ngươi đã lấy nó đi đâu rồi?” Hứa Hắc hỏi.
Hắc Hoàng tức khắc cứng đờ, ấp úng nói: “Phi kiếm gì cơ..... Có lẽ ngươi nhớ nhầm rồi?”
“Ngươi nói dối! Rõ ràng có phi kiếm Tam Bả, bị ta dùng đại địa chi thuẫn chặn lại, ngươi còn dám chiếm làm của riêng à?”
Hứa Hắc lập tức nổi giận, suýt thì quên mất chuyện này.
Ngay cả túi trữ vật cũng thôi đi, dù sao cũng là Hắc Hoàng ra tay giết đối thủ, nhưng phi kiếm Tam Bả mà cũng muốn chiếm trọn thì đúng là không còn thiên lý!
Hắc Hoàng lúng túng, cười nói: “Thôi nào, chúng ta là đồng đội, đừng tính toán chi ly quá, nghĩ nhiều chỉ thêm phiền.”
“Trả lại đây!”
Hứa Hắc tức giận, xông lên cùng Hắc Hoàng vật lộn.
“Hứa Hắc, ta đã giúp ngươi luyện con rối rồi, ngươi đừng vong ân phụ nghĩa!”
“Việc nào ra việc đó, hơn nữa đó là pháp bảo của kim đan kỳ!” Hứa Hắc hét lớn.
.........
Cuối cùng, sau khi vật lộn một hồi, Hắc Hoàng bất đắc dĩ lấy ra ba viên linh thạch thượng phẩm, đưa cho Hứa Hắc.
“Ta đã bán phi kiếm Tam Bả đi rồi, tổng cộng chỉ được sáu viên linh thạch thượng phẩm, ta chia đôi cho ngươi, không hề chơi gian.” Hắc Hoàng nói.
“Chỉ có..... ba viên linh thạch?”
Hứa Hắc không biết nói gì, phi kiếm của kim đan kỳ mà chỉ có giá trị bấy nhiêu?
Nó nghi ngờ lão cẩu này đã giấu giếm, nhưng lại không có bằng chứng.
“Tức thật mà.” Hứa Hắc tức giận không thôi.
Hắc Hoàng cảm thấy chột dạ, không muốn ở lại thêm, vội vàng bỏ đi.
Hắn cũng cảm thấy bực bội trong lòng, vốn nghĩ rằng chuyện này có thể lừa dối cho qua, ai ngờ lại bị Hứa Hắc phát hiện, đành phải chấp nhận xui xẻo.
“Thịt chó, quả nhiên có mùi vị không tồi…....”
Lúc này, Tiêu Cừu đang trong giấc mơ bỗng phát ra tiếng cười ngây ngô, nước miếng chảy ra từ khóe miệng.
Vừa nói mớ vừa chép miệng, không biết đang mơ thấy gì.
Hắc Hoàng đang bực bội, nghe thấy lời này liền trợn tròn mắt chó, tiến đến gần hỏi: “Ngươi đang ăn cái gì đấy?”
Tiêu Cừu đang say ngủ, liền túm lấy móng vuốt của Hắc Hoàng, đưa lên miệng cắn hai cái.
Hắc Hoàng không nói hai lời, lập tức cắn trả.
“A a a!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp động phủ.
..........
Không lâu sau, Tiêu Cừu từ từ tỉnh dậy, toàn thân đau nhức.
Hắn nhăn mặt nhăn mày nói thầm: “Đáng sợ quá! Ta vừa mơ thấy bị chó cắn, sau đó còn bị cho vào nồi.”
Hắn sờ lên vết thương, đau đến mức tưởng như không phải chỉ là mơ.
“Tiền bối, vừa rồi có thứ gì cắn ta sao?” Tiêu Cừu hỏi Hứa Hắc.
“Nào có? Ngươi ngủ mê man thôi.” Hứa Hắc đáp.
Tiêu Cừu cảm thấy có điều không ổn, sự đau đớn này quá chân thật. Khi hắn xốc ống quần lên thì kinh hoàng nhận ra chân mình sưng tấy, có cả vết răng đen nhánh.
“Trời ơi, ta bị ma ám rồi!” Tiêu Cừu kêu lên hoảng hốt.
........
Xa xa trên bầu trời.
Con voi khổng lồ đạp không mà đến, trên lưng nó là lão vượn lông trắng và vài con khỉ còn sống sót.
Không lâu sau, chúng thấy sơn cốc phía trước.
“Là chỗ đó sao?” Con voi khổng lồ nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, nơi đó có hai con rắn và một nhân loại. Chính chúng đã chiếm lấy lãnh địa của ta, tàn sát hết tộc đàn của ta.” Lão vượn lông trắng nói.
“Ta biết rồi.”
Hoang dã cự tượng gật đầu tỏ, không nói thêm gì, lập tức tiến về phía sơn cốc.
Lũ khỉ phía sau la hét, phấn khích khi thấy viễn cảnh báo thù.
........
Hứa Hắc, đứng ngoài sơn cốc, lập tức nhận thấy con voi khỏng lôg đến gần, khí thế áp đảo cả trời đất.
“Con voi khổng lồ?”
Hứa Hắc ngẩn ra, không hiểu tại sao con voi lại xuất hiện ở đây.
Ngay sau đó, nó nhận ra đám khỉ và lão vượn đứng trên lưng con voi, lập tức hiểu ra vấn đề.
“Chẳng lẽ lão vượn đã mời con voi khổng lồ đến báo thù?”
Hứa Hắc cẩn thận phân tích hành động của lão vượn, tám chín phần mười chính là như vậy.
Liên tưởng đến việc lão vượn sở hữu vũ khí bằng ngà voi, điều này chứng tỏ lão vượn có quan hệ sâu xa với Tộc Tượng.
Hứa Hắc không khỏi âm thầm kinh hãi, lão vượn này có mạng lưới quan hệ không nhỏ, ngay cả những yêu thú cường đại như vậy cũng có thể mời được!
Lúc này, con voi khổng lồ liếc nhìn, phát hiện cơ quan thú hình con rắn nhỏ, liền nhíu mày.
Hứa Hắc trong lòng thầm than: "Không hổ danh là trúc cơ đại viên mãn, ngay cả con rối của ta cũng có thể phát hiện."
Con rắn nhỏ của Hứa Hắc hầu như không có chút tu vi nào, vì mục đích là để ẩn nấp, nó đã lừa gạt được nhiều tu sĩ trúc cơ, nhưng lại không qua mắt được con voi này.
Con voi khổng lồ nhìn sâu vào con rắn dò xét, nhưng không để tâm, nhanh chóng tiến vào trong sơn cốc.
Nhóm khỉ trên lưng con voi lập tức nhảy xuống, đứng quanh sơn cốc, hào hứng chuẩn bị xem kịch hay.
“Các con, sắp đến lúc báo thù rồi. Con rắn đó là vật đại bổ, trên người nó có vô số pháp bảo, đan dược, tất cả sẽ thuộc về tộc ta. Tộc ta nhất định sẽ lớn mạnh trở lại.”
Lão vượn cất tiếng, giọng đầy kích động.
"Chi chi chi!"
Bầy khỉ hưng phấn kêu to, tay chân múa may không ngừng.
..........
Con voi dừng lại giữa thung lũng, lớn tiếng nói: “Chủ nhân của nơi này, xin hãy ra đây gặp ta.”
Lời nói của nó rất to, vang vọng khắp thung lũng, nhưng giọng điệu lại rất khách sáo.
Thái độ này khiến lão vượn sững sờ, hoàn toàn khác với những gì nó tưởng tượng.
"Đây là nhận ra ta?" Hứa Hắc thầm nghĩ.
Con voi đợi một lúc, không truy vấn nữa mà nhìn về phía con rắn nhỏ đang dò xét, nói: "Hy vọng tiểu hữu có thể hiện thân gặp ta."
Lời này khiến sắc mặt lão vượn khẽ biến, trong lòng cảm thấy có điềm chẳng lành.
"Có ý gì? Vị thủ lĩnh Tộc Tượng này có quen biết với con xà yêu đó sao?"
Lão vượn bắt đầu nghi ngờ.
Bầy khỉ bên cạnh cũng có sự biến đổi rõ rệt trên gương mặt.
Thủ lĩnh Tộc Tượng từ trên cao đáp xuống, bước lên mặt đất, khí thế hoàn toàn thu liễm, giống như một con voi bình thường.
"Tiểu hữu không muốn gặp ta sao?"
Con voi nhìn chằm chằm vào con rắn nhỏ, ánh mắt kiên định, muốn xác minh suy đoán trong lòng.
Hứa Hắc thở dài bất đắc dĩ.
Với tính cách của mình, nó không muốn liên quan đến Tộc Tượng, nhưng người ta đã tìm đến cửa, nó không còn cách nào khác.
Hứa Hắc thả ra một con thằn lằn nhỏ, đi đến bên ngoài động phủ.
Khi thấy con thằn lằn nhỏ, đồng tử của con voi khổng lồ co rút lại, nội tâm chấn động mạnh mẽ, trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc trước.
Nếu không phải có người âm thầm giúp đỡ, cả bầy voi của tộc nó có lẽ sẽ không còn ai sống sót.
Ngay cả hai con voi mẹ đang mang thai, ba con voi nhỏ cũng sẽ bị nhân loại giết chết.
Người âm thầm ra tay đó đã cứu sống cả Tộc Tượng!
Khi nhìn thấy con rắn nhỏ, con voi khổng lồ ban đầu chỉ là đoán, nhưng khi con thằn lằn nhỏ xuất hiện, suy nghĩ của nó hoàn toàn được xác nhận.
"Ân công, xin nhận một lạy của ta!"
Con voi khổng lồ hét lớn, cúi đầu thật sâu bày tỏ sự kính trọng theo nghi lễ của yêu thú.
Toàn bộ sơn cốc trở nên im lặng, bầy khỉ vừa rồi còn ồn ào nay đều há hốc miệng, kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.




Bình luận chương 84
Chia sẻ cảm nhận về chương 84 “Lũ lụt tràn miếu Long Vương”