Trảm đại yêu, tên bắn lén khó phòng bị
"Muốn chết!"
Kim điêu phẫn nộ đến cực độ, hai cánh vươn rộng, tất cả những lông vũ vàng óng trên cánh đều nhất tề rời khỏi thân thể, biến thành vô số thanh kiếm sắc bén, nhanh chóng bay ra cắt nát mọi thứ trong phạm vi trăm mét.
Trong khoảnh khắc này, kim quang chói lòa, kiếm khí ngút trời.
Đây là một chiêu tấn công diện rộng vô cùng nguy hiểm, không thua kém gì kiếm trận của tu sĩ nhân loại!
Hứa Hắc đã chuẩn bị trước, thu hết vảy lại, nhanh chóng tạo thành một tấm chắn phía trước, rồi lập tức lặn xuống đất thoát khỏi vùng nguy hiểm.
Đôi mắt kim điêu đỏ rực, đây là đòn sát thủ cuối cùng của nó, toàn bộ lông cánh hóa thành phi kiếm phá hủy mọi thứ trong tầm nhìn.
Một khi sử dụng chiêu này, nó sẽ tạm thời mất khả năng bay.
Nhưng vì đôi cánh đã bị trọng thương trước đó, nó vốn không thể bay được, nên đòn này cũng là động tác bất đắc dĩ.
"Tiếp tục đi!"
Hứa Hắc nhìn chăm chú vào đôi cánh trụi lủi của đối thủ, gia tăng sức mạnh cho con rối, tiếp tục ném những tảng đá về phía kim điêu.
Đồng thời, Hứa Hắc vẫn giữ một lượng lớn tâm trí để vận dụng Đại Địa Đinh và các pháp thuật khác, thỉnh thoảng còn dùng vảy để đánh lén, khiến kim điêu phẫn nộ đến phát điên.
Kim điêu đã hối hận. Nếu biết trước thế này, dù có chết cũng không nên xuống đất.
"Ngươi đợi đấy!"
Kim điêu dùng những phi kiếm lông chim để phá đường, hai móng vuốt leo lên dốc núi như một con gà, nhắm thẳng về phía sơn cốc bên ngoài.
Mất đi khả năng bay, tốc độ của nó đã chậm lại như một con yêu thú thông linh kỳ bình thường, không còn nhanh nhẹn như trước.
"Ngươi không thoát được đâu!"
Hứa Hắc sẽ không để đối thủ chạy thoát dễ dàng. Nếu hôm nay nó để kim điêu chạy, ngày nào đó khi cánh kim điêu mọc lại, chắc chắn sẽ quay lại trả thù. Kim điêu đã biết về vảy của Hứa Hắc và hiểu rõ các thủ đoạn của nó, nếu đánh tiếp, Hứa Hắc sẽ rất bất lợi.
Lần này, phải giết kim điêu! Không thể để lại hậu họa!
…........
Ở đằng xa, Tiêu Cừu nhìn thấy con chim lớn với đôi cánh trụi lủi đang chui ra từ khe đất, phía sau là Hứa Hắc đuổi theo mà không khỏi sửng sốt.
Yêu thú thông linh đuổi đánh đại yêu trúc cơ? Đây vốn là chuyện hiếm có, nhưng với Hứa Hắc thì lại chẳng có gì lạ.
Tiêu Cừu cũng không có thời gian mà ngắm nhìn lâu, bởi hắn cũng đã gặp đối thủ.
Đó là hai con vượn khổng lồ với đôi tay dài, cả hai đều là yêu thú thông linh kỳ đại viên mãn, đang vây công hắn. Chúng còn có một món pháp khí cồng chiêng, thỉnh thoảng lại gõ một tiếng khiến đầu óc hắn choáng váng.
Ở phía xa, một đám khỉ con không ngừng ném đá, phân và đủ loại đồ vật hỗn độn, có khi còn ném cả chất lỏng tanh tưởi không rõ khiến Tiêu Cừu bực bội không thôi.
"Lũ súc sinh này!"
Tiêu Cừu tức giận chửi mắng, nhưng vẫn bị một quyền vào mặt, mặt mũi bầm dập, xương cốt gãy vụn.
So với Hứa Hắc đang đuổi đánh Kim điêu, tình cảnh của hắn hoàn toàn trái ngược: một bên rượt đuổi, một bên bị đánh.
Hắn bỗng nhớ đến mùi vị của tỉnh thần đan, nếu có thứ đó, ít nhất hắn cũng có thể lấy lại tinh thần.
"Khỉ huynh, đừng đánh nữa, tha mạng!"
Tiêu Cừu chạy thục mạng, nhưng lại bị một cây gậy đập trúng lưng ngã lăn xuống đất, toàn thân thương tích đầy mình, xương gãy gân đứt.
Trong cơn tuyệt vọng, hắn lấy ra từ túi trữ vật vài chiếc bánh bao và chuối, ném về phía đám khỉ.
Lũ khỉ thấy đồ ăn, lập tức lao tới tranh giành, tạm thời ngừng tấn công, khiến Tiêu Cừu nhẹ nhõm thở phào.
Nhưng hắn chưa kịp mừng rỡ thì hai con vượn khổng lồ bỗng dán mắt sáng quắc vào túi trữ vật của hắn.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Cừu hét lên trong sợ hãi, nhưng hai cánh tay dài như dây thun của con vượn vươn ra, chộp lấy túi trữ vật của hắn.
"Nằm mơ đi!"
Tiêu Cừu nghiến răng, nhưng ngay sau đó, một con khỉ khác gõ mạnh vào cồng chiêng, khiến đầu hắn choáng váng. Chỉ một thoáng lơ đễnh, túi trữ vật đã bị bọn khỉ chộp lấy.
Trong nháy mắt, túi trữ vật bị lục tung.
“Không!!! Túi trữ vật của ta! Trả lại cho ta!”
Tiêu Cừu bò dậy, chạy như điên qua đi.
Các thứ bên trong túi trữ vật rơi vãi khắp nơi, đám khỉ tranh nhau cướp đoạt. Trong số đó, có một chiếc váy dài của nữ nhân nổi bật hơn cả.
….....
Giờ đây, Hứa Hắc đã đuổi kịp kim điêu và chặn nó lại ở mép sơn cốc.
Hứa Hắc khởi động khôi lỗi trận xung quanh, phá hủy mọi con đường thoát thân.
"Đập!"
Hứa Hắc hét lớn, tất cả con rối nhấc đá lên và dùng Phi Thạch Thuật để ném đá liên tục vào kim điêu.
Kim điêu vẫn còn chút phi kiếm lông vũ hộ thể nên Hứa Hắc không dám tiến lại gần, nhưng nó vẫn có thể từ từ tiêu hao sức mạnh của đối thủ, chờ đến khi kim điêu kiệt sức mà chết.
Đây là cách an toàn nhất!
"Ầm ầm ầm..…"
Những tảng đá lớn liên tục rơi xuống, rung chuyển cả sơn cốc, núi non rung chuyển, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng kêu thảm thiết của kim điêu.
Kim điêu mất cánh chẳng khác nào hổ mất răng, chỉ còn chờ chết.
Hứa Hắc tập trung toàn bộ thần thức vào trận đấu, cảm nhận được hơi thở của kim điêu ngày càng suy yếu.
Không lâu sau, kim điêu ngã gục xuống đất, gần như sắp chết.
Nhưng Hứa Hắc không dám lơ là, nó vẫn tiếp tục dùng đá ném xuống tạo thành một ngọn đồi nhỏ, đồng thời dùng Đại Địa Đinh tấn công từ cả hai phía.
Khi nhìn qua Tiêu Cừu, Hứa Hắc phát hiện Tiêu Cừu cũng đang bị bầy khỉ vây đánh. Điều này khiến hắn nảy sinh nghi ngờ, vì sao cả hai lại gặp phải tình huống tương tự cùng một lúc?
Đột nhiên, Hứa Hắc cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Đồng tử nó co lại, theo phản xạ lập tức nhảy lùi lại. Chỉ trong tích tắc, một mũi tên xương lao vụt qua, xém chút nữa đâm trúng đầu nó.
Một kích không trúng, mũi tên xương lập tức chuyển hướng, tiếp tục lao về phía Hứa Hắc.
Sắc mặt Hứa Hắc trở nên âm trầm, ánh mắt nhanh chóng khóa định vào một thân ảnh màu trắng trên núi ở phía xa.
"Chính là lão vượn trắng!"
Hứa Hắc quất đuôi ra, đập mạnh vào mũi tên xương, khiến nó vỡ tan. Nhưng bản thân nó cũng bị thương nặng, bay ra xa, các vết thương cũ bung ra, máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Hứa Hắc bị một yêu thú thông linh kỳ đại viên mãn gây thương tích!
Mũi tên xương kia là một pháp bảo, được luyện từ xương cốt của đại yêu nào đó, ẩn chứa uy áp của đại yêu lúc còn sống nên uy lực rất lớn.
Chính vì vậy, Hứa Hắc mới bị thương.
Thời điểm lão vượn trắng đánh lén cũng vô cùng chuẩn xâc, nó tấn công ngay khoảnh khắc kim điêu chết, như thể đoán trước được Hứa Hắc sẽ lơi lỏng cảnh giác.
Nếu là người khác ở trong một cuộc ám sát như vậy, chắc chắn sẽ chết không toàn thây, chỉ có Hứa Hắc mới may mắn chống đỡ được.
“Trong số các loài yêu mà cũng có kẻ xảo quyệt như vậy. Lão vượn lông trắng đó lần đầu gặp mặt đã không nói gì, chỉ dẫn đàn khỉ của mình rút lui, nhưng hóa ra lại âm thầm chơi xấu.”
“Lôi điêu này chắc chắn là đồng bọn mà lão vượn đã gọi tới.”
Trong lòng Hứa Hắc đầy phẫn nộ.
Không sợ đối thủ tấn công trực diện, chỉ sợ âm thầm đánh lén sau lưng.
Nếu như lão vượn trước đó trực tiếp giao chiến hoặc đàm phán, Hứa Hắc sẽ không tức giận đến thế. Nhưng giờ đây, nó cảm nhận được cảm giác khi bị chơi khâm.
Sau khi một kích không thành công, lão vượn lập tức biến mất không dấu vết. Nó luôn giữ khoảng cách hơn 500 mét với Hứa Hắc, điều này ngăn chặn thần thức của Hứa Hắc dò xét, lão vượn hoàn toàn không phát ra bất kỳ dấu hiệu gì, chứng tỏ lão vượn rất am hiểu kỹ thuật ẩn thân.
Nhưng lúc này, Hứa Hắc đã quyết định phải giết chết lão vượn này, không thể để nó sống sót.
Hứa Hắc nuốt một viên Hồi Nguyên Đan để nhanh chóng hồi phục. Trận chiến với kim điêu đã làm cạn kiệt chân khí của nó, khiến nó bị thương nặng, giờ đây nó không còn sức để tiếp tục chiến đấu. Hứa Hắc vội thu lại tất cả các con rối và thi thể khổng lồ của kim điêu.
Thịt của kim điêu là một bảo vật hiếm có, kết hợp với đan dược có thể giúp nó nhanh chóng đạt tới thông linh kỳ đỉnh phong, sẵn sàng để đột phá lên trúc cơ kỳ. Bộ lông vàng của kim điêu, móng vuốt và nội đan đều chứa một tia lôi uy, đều là nguyên liệu quý giá để luyện chế pháp bảo.
..........
Cách đó hàng ngàn dặm, trong sâu thẳm trong sơn mạch Vu Sơn rộng lớn.
Hắc Hoàng đang phi hành trên không thì đột nhiên mắt trợn trừng, tự vỗ trán như thể vừa nhớ ra điều gì.
“Ấy chà, ta quên mất một chuyện! Đã hứa với Tiểu Hứa Tử là sẽ làm cho nó một con rối mà vẫn chưa đưa.”
Hắc Hoàng vội đáp xuống mặt đất, cau mày, trông có vẻ do dự.
Trước đó hắn luôn nhớ rõ chuyện này, hắn đã chuẩn bị chế tạo một thân thể hoàn hảo cho Hứa Hắc, nhưng rồi bận quá lại quên mất.
“Không có con rối chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ? Hay là thôi vậy?”
Hắn suy nghĩ một lúc, cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Thôi, không được. Bổn tọa không phải là người nói mà không giữ lời. Luyện cho nó một cái rồi đưa qua thôi, cũng chẳng mất nhiều thời gian.”
Nói xong, Hắc Hoàng đào một cái động phủ, lấy ra các loại nguyên liệu và bắt đầu luyện chế.




Bình luận chương 81
Chia sẻ cảm nhận về chương 81 “Trảm đại yêu, tên bắn lén khó phòng bị”