Cuộc chiến thiên địch giữa rắn và ưng
Nếu là trong quá khứ, Hứa Hắc chắc chắn sẽ không do dự mà chạy trốn, nhưng hiện tại, việc đối phương không thể đánh trúng nó ngay lập tức cho thấy vẫn còn cơ hội.
Đối mặt với sinh vật có khả năng bay lượn trên trời như thế này, Hứa Hắc chẳng có biện pháp tốt nào. Nó không phải là không thể bay, chỉ là độ cao quá thấp, bay lên chỉ làm bia ngắm sống mà thôi.
Đây chính là ý nghĩa của "thiên địch".
“Tiêu Cừu, ngươi có thể đối phó với con chim ưng này không?” Hứa Hắc hỏi.
“Tiền bối, đây là yêu quái trúc cơ kỳ, làm sao ta có thể là đối thủ của nó?” Tiêu Cừu quyết đoán lắc đầu.
“Hoa Vân Thiên cũng là trúc cơ kỳ, vì sao ngươi có thể đánh bại hắn?” Hứa Hắc lại hỏi.
“.......”
Tiêu Cừu nghẹn lời ngay lập tức.
Hắn đương nhiên không thừa nhận rằng đó là nhờ vào sự xuất hiện của Ngân Linh mà bộc phát ra sức mạnh. Tiêu Cừu chỉ cười ngượng và lảng tránh vấn đề.
"Tiền bối, nếu hai chúng ta hợp lực, có lẽ sẽ có một chút cơ hội."
Hứa Hắc trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: "Hợp lực cũng được. Vậy ta treo ngươi lên cây làm mồi nhử thế nào?"
“….....” Tiêu Cừu ngay lập tức im lặng.
Trên mây, đại điêu cánh vàng nhìn xuống dưới, ánh mắt sắc bén.
Vừa rồi, nó có mười phần chắc chắn rằng mình đã đập tan mục tiêu thành cát bụi, nhưng có vẻ như đã thất bại. Điều này chưa từng xảy ra trong các cuộc săn mồi trước đây của nó.
“Chẳng lẽ đúng như lão vượn đã nói, con rắn này ăn tiên đan nên toàn thân không thể bị thương tổn bởi đao kiếm?” Kim điêu thầm nghĩ cảnh giác.
Là một đại yêu trúc cơ kỳ, đối phó với những yêu thú nhỏ hơn mình, dù chúng trốn trong lòng đất thì nó vẫn dễ dàng tiêu diệt được. Nhưng lần này, nó không nóng vội.
Loài dã thú để sống sót được, chúng phải cực kỳ cẩn trọng. Nó biết khi nào nên làm gì để an toàn nhất.
"Ngươi trốn không thoát đâu."
Kim điêu lạnh lùng nói, rồi lao thẳng vào tầng mây, biến mất khỏi tầm nhìn.
Một nén nhang sau.
Tiêu Cừu thò đầu ra từ mặt đất, nhìn lên bầu trời, nói: “Tiền bối, hình như con đại yêu đó đã biến mất rồi.”
Hứa Hắc cũng đã nhận ra sự biến mất của đối phương, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Loài rắn có thể đợi vài ngày đêm để săn mồi. Chút thời gian này chẳng là gì với nó cả.
So về kiên nhẫn, Hứa Hắc chưa bao giờ thua ai.
Không những không ra ngoài, Hứa Hắc còn chui sâu thêm vào lòng đất.
Về phần Hứa Bạch, trong động phủ đã có trận pháp bảo vệ, Hứa Hắc vẫn rất yên tâm. Tất nhiên, nó cũng có thể trốn vào đó, nhưng việc đó sẽ làm lộ trận pháp, điều không cần thiết vào lúc này.
Hứa Hắc tạo ra một không gian nhỏ dưới đất, nằm bên trong và bắt đầu dùng đan dược để củng cố tu vi của mình.
Để đảm bảo an toàn, nó vẫn âm thầm thả con rối ra khắp nơi để canh gác.
Một canh giờ trôi qua.
Tiêu Cừu nhìn quanh, thấy không có động tĩnh gì, liền trồi lên mặt đất.
“Tiền bối, con đại yêu đó thật sự đi rồi, không còn động tĩnh gì nữa.”
Tiêu Cừu gọi lớn, thấy Hứa Hắc vẫn không ra ngoài, hắn thở dài, ngồi xuống và bắt đầu hấp thu linh khí.
Thời gian dần trôi.
Phía xa, mây đen dần tụ lại che kín cả bầu trời, càng lúc càng dày đặc, chuyển thành màu đen.
Nếu lại gần hơn, người ta có thể nghe thấy tiếng sấm rền vang vọng từ trong tầng mây.
Tiêu Cừu nhìn lên bầu trời, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, vội lùi lại.
Hứa Hắc cũng nhận ra điều bất thường, vội vàng di chuyển, nhưng tầng mây phía trên đầu dường như bám sát theo nó, dù nó đi đến đâu thì vẫn ở đó.
“Đây là yêu pháp gì vậy?”
Trong lòng Hứa Hắc khẽ rùng mình, theo bản năng mở ra Hậu Thổ Khải Giáp, lấy ra các loại bùa chú.
Đúng lúc này!
Một tiếng sấm vang dội khắp trời đất, một luồng lôi điện lớn như thùng nước từ tầng mây đen bổ thẳng xuống đất.
“Ầm ầm ầm!!!”
Cả sơn cốc chấn động, đạo lôi đình đó đánh thẳng vào chỗ của Hứa Hắc.
“Ầm!!”
Mặt đất bị bổ ra một vết nứt khổng lồ lan rộng vào lòng đất như một con lôi long lao thẳng về phía Hứa Hắc.
"Chuyện gì thế này?"
Sắc mặt Hứa Hắc thay đổi, nhưng may mắn là nó đã chuẩn bị từ trước. Ngay khi luồng lôi điện xuất hiện, nó mở ra ba lớp khiên đất để chắn trên đầu, đồng thời vận dụng toàn bộ thổ độn thuật để lùi về phía sau.
“Ầm!!!”
Thiên lôi bổ vào người, phá nát mọi lớp khiên bảo vệ. Hậu Thổ Khải Giáp bị bổ toác một lỗ lớn, tấm khiên cuối cùng cũng bị vỡ nát.
Cuối cùng, Hứa Hắc phải dùng phi kiếm của Diệp Hải Xuyên để cản lại đòn lôi đình, khiến nó biến mất.
Dù đã chắn được đòn này, nhưng Hứa Hắc vẫn bị thương, toàn thân cháy đen, khói bốc lên nghi ngút. Trên mặt đất, một vết nứt lớn dài trăm trượng nối thẳng lên bầu trời, nháy mắt thông thấu.
Đòn này khiến Hứa Hắc trọng thương.
“Vèo!”
Một bóng dáng màu vàng kim từ tầng mây lao xuống nhanh như tia chớp, hướng thẳng về phía vết nứt.
Đại điêu cánh vàng, một trong những yêu thú có tốc độ nhanh nhất, đặc biệt là lôi điêu này, càng là kẻ xuất sắc nhất!
Khoảng cách trên trời chỉ trong nháy mắt đã bị thu hẹp!
Hứa Hắc rất bình tĩnh, ngay khi lôi điêu cánh vàng xuất hiện, nó vận dụng dẫn lực thuật kéo vô số điểm đen từ bùn đất.
Cùng lúc đó, hàng loạt con rối bằng đá nhảy ra từ túi trữ vật của nó, xếp hàng chắn phía trước.
“Ầm ầm ầm..…”
Kim điêu xé nát hàng chục con rối, rồi chuẩn bị chộp vào Hứa Hắc.
Nhưng đột nhiên, vô số điểm đen nhỏ từ bùn đất bắn ra từ phía sau, như mưa tên hướng thẳng tới kim điêu!
Đó là những chiếc vảy!
Ngay khi kim điêu xuất hiện, Hứa Hắc đã bóc ra hàng loạt chiếc vảy, giấu chúng trong bùn đất bằng dẫn lực thuật.
Khi đối thủ tiến gần, nó kéo chúng ra và tấn công từ phía sau, tạo thành một cái bẫy chết người.
“Cái quái gì vậy?”
Kim điêu nheo mắt, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nếu trên trời, dựa vào tốc độ của nó, việc né tránh những chiếc vảy này là dễ dàng, nhưng dưới mặt đất, không gian di chuyển bị hạn chế.
“Vèo vèo vèo…..”
Kim điêu cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị vài chiếc vảy xuyên qua lông, kéo theo máu tươi bắn ra. Ngay cả xương cốt cũng bị rạch toạc.
“Chết đi!”
Hứa Hắc quất phi kiếm về phía kim điêu, kết hợp với dẫn lực thuật, khiến kiếm lao tới như tia chớp!
Kim điêu né tránh nhưng vẫn chậm nửa nhịp, cánh của nó bị phi kiếm chém đứt một mảng lớn.
“Phụt!”
Máu tươi bắn ra, cánh của kim điêu bị chém rách, lông chim rơi rụng khắp nơi.
Hứa Hắc nuốt một viên đan dược, nhanh chóng lùi lại để giữ khoảng cách an toàn.
"Đáng chết, con rắn này quá gian xảo!"
Kim điêu nghiến răng, lòng đầy căm phẫn.
Nó là một yêu ưng, đã từng săn bắt không dưới mười con xà yêu thông linh hậu kỳ, nhưng chưa bao giờ gặp phải đối thủ khó nhằn như thế này!
Con xà yêu này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn gian xảo vô cùng, biết dụ địch tiến sâu vào bẫy, thậm chí còn vận dụng thủ đoạn của loài người!
Thế này thì chơi thế nào?
Tất cả yêu thú đều đánh cược sinh mạng trong những trận chiến, nhiều lắm cũng chỉ sử dụng vài yêu pháp, còn Hứa Hắc này thì dùng linh phù, pháp thuật, rồi cả con rối và phi kiếm. So với loài người thì còn vô sỉ hơn nhiều, rõ ràng là gian lận!
"Đồ vô sỉ!"
Kim điêu căm phẫn hét lên, rồi lập tức quay người bỏ chạy, không còn muốn tiếp tục trận đấu nữa.
"Khi nãy muốn đến, giờ lại muốn chạy à?"
Ánh mắt Hứa Hắc lóe lên. Từ trong khe đất phía trên, vô số tảng nham thạch bất ngờ rơi xuống lăn vào khe đất, đổ ập xuống đầu kim điêu.
Đó là khôi lỗi trận mà Hứa Hắc đã sớm bố trí.
Những tảng đá hoa vương này có lực sát thương không lớn, cùng lắm chỉ đủ để đè chết vài tu sĩ cấp thấp hoặc người phàm.
Khi rơi trúng kim điêu, chỉ giống như gãi ngứa cho nó.
Chỉ có điều số lượng quá nhiều, tựa như tuyết rơi không giết được người, nhưng nếu dày đặc sẽ bao phủ tất cả. Còn đá hoa cương này, giống như bông tuyết được phóng to lên vô số lần.
"Chết tiệt!"
Kim điêu gầm lên trong cơn phẫn nộ, vỗ cánh lao ra, phá tan những tảng đá hoa cương.
Hứa Hắc hiểu rõ bản thân không thể đánh bại thiên địch này nếu đối phương vẫn cứ lơ lửng trên trời, liên tục tấn công bất ngờ, mà bản thân lại không có cách nào chống đỡ.
Nhưng nếu đối phương dám liều mình lao xuống đất, nơi không phải là môi trường thuận lợi của mình, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Vấn đề duy nhất của đối phương chính là quá tự tin.
Những tảng đá không ngừng lăn xuống, kim điêu đánh vỡ hết tảng này đến tảng khác, nhưng số lượng thì không ngừng tăng lên khiến nó chẳng thể phá hết.
"Xà yêu, đừng ép ta! Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?" Kim điêu hét lên giận dữ.
Hứa Hắc im lặng không đáp, kích hoạt Đại Địa Đinh. Ngay lập tức, vô số cột gai chui ra từ lòng đất, đâm thẳng về phía kim điêu. Đồng thời, Hứa Hắc vẫn âm thầm cảnh giác, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Hứa Hắc không cho rằng mình nắm chắc phần thắng, dù đang chiếm thế thượng phong. Con chim này rất có thể còn một đòn tấn công bí mật nào đó.
Thi thể có thể sống lại, huống chi đối phương còn chưa chết.




Bình luận chương 80
Chia sẻ cảm nhận về chương 80 “Cuộc chiến thiên địch giữa rắn và ưng”