Lão chó đen từ biệt
Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta có nói sai gì sao? Ta nói sai chỗ nào?
Tiêu Cừu trăm mối ngổn ngang vẫn không tìm ra đáp án, ánh mắt cầu cứu nhìn Hứa Hắc.
Có thể nói thì nói thêm vài lời hay chứ..... Hứa Hắc âm thầm oán thán.
“Rắc!”
Đột nhiên Hắc Hoàng cắn mạnh vào chân Tiêu Cừu, phát ra âm thanh xương gãy nát.
Ngay lập tức, tiếng thét đau đớn thê lương vang vọng khắp sơn cốc một lần nữa.
…....
Trên một ngọn núi xa ngoài sơn cốc.
Một con vượn già lông trắng đang dùng ánh mắt xa xăm nhìn về phía sơn cốc.
Bên cạnh nó là một con đại điêu cánh vàng, thân hình cực kỳ to lớn, lông chim như những lưỡi kiếm sắc bén, móng vuốt như những thanh đao, có thể dễ dàng xé toạc thép cứng.
Đây là một con đại yêu đã đạt đến trúc cơ kỳ.
“Ngươi nói trong sơn cốc có hai con xà yêu mang theo rất nhiều đan dược, cả ngày hút mây nhả khói?” Kim cánh đại điêu nghi hoặc hỏi.
“Không sai, hai con yêu thú này tuyệt đối có bí mật lớn.” Lão vượn lông trắng trầm giọng nói.
Kim cánh đại điêu gật đầu: “Ta đã hiểu.”
Nó vỗ cánh tạo nên từng cơn gió lốc mãnh liệt, rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Lão vượn lông trắng mặt trầm như nước, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, rồi cũng theo sau.
…......
Trong sơn cốc.
Hắc Hoàng lấy ra rất nhiều cờ trận cắm khắp nơi trong động phủ, bố trí một trận pháp che giấu khí tức, dù là tu sĩ trúc cơ đi qua cũng khó mà nhận ra.
Hắn lại lấy ra một viên linh ngọc, đưa cho Hứa Hắc, nói: “Vật này có thể tự động dò xét trong phạm vi trăm dặm nếu có cường giả nhân loại nào đến gần, một khi nguy hiểm tiếp cận, ngọc thạch sẽ chuyển sang màu đỏ, màu càng đậm thì đối phương càng mạnh, nhưng chỉ nhằm vào nhân loại thôi.”
Nhận lấy linh ngọc, Hứa Hắc cẩn thận cất vào túi trữ vật. Có bảo vật này, nó không cần phải đi ra ngoài tuần tra mỗi ngày để kiểm tra xem có nhân loại nào đến gần không.
Sau đó, Hắc Hoàng bắt đầu truyền thụ một số kinh nghiệm khi tiến vào trúc cơ, nói không ngừng nghỉ. Mặc dù Hứa Hắc thấy phiền, nhưng từng câu từng chữ đều khắc sâu vào lòng.
Hắc Hoàng nhìn Hứa Hắc, trầm mặc một lúc rồi nói: “Đúng rồi Hứa Hắc, ta trở về là để từ biệt ngươi.”
“Gì?” Hứa Hắc sững sờ.
Hắc Hoàng trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói: “Ta phát hiện một nơi cực âm, rất thích hợp cho ta tu luyện, ta tính đi bế quan một thời gian.”
Hứa Hắc bừng tỉnh hiểu ra.
Không trách sao lại đưa hắn linh ngọc dò xét kẻ địch, còn có trận pháp, lại giảng giải về trúc cơ, thì ra là như vậy.
Mà Hứa Hắc đã quen rồi, dù Hắc Hoàng không có ở đây, nó cũng có thể ứng phó được hầu hết các nguy hiểm.
Hứa Hắc chỉ bình tĩnh hỏi: “Bế quan bao lâu?”
“Đợi ta hút hết âm sát khí nơi đó thì xuất quan, nhanh thì một hai năm, chậm thì ba bốn năm. Khoảng thời gian này không đáng gì, tuổi thok của tu sĩ dài lâu, một lần bế quan có thể là mười năm, thoáng cái liền qua.” Hắc Hoàng thản nhiên nói.
Đối với người đã ngủ say hai trăm năm như hắn, khoảng thời gian này thật sự không tính là gì.
Hứa Hắc thì chưa từng trải qua thời gian dài như vậy, nó ngộ đạo xong cũng mới chỉ qua không đến hai năm.
Hứa Hắc không nói gì, chỉ gật đầu.
“Đúng rồi, ta còn tặng ngươi một món bảo mệnh.”
Hắc Hoàng móc ở bên hông, lấy ra một túi trữ vật màu vàng nhạt, ném sang.
“Ngươi đừng vội mở túi trữ vật này, chỉ khi gặp nguy hiểm sinh tử mới mở ra. Bên trong có vật một khi sử dụng, bất kể là đối thủ gì cũng có thể ngang tay! Nhưng nhớ kỹ, chỉ có thể sử dụng một lần, đừng tùy tiện dùng.” Hắc Hoàng nhắc nhở.
Hứa Hắc nhận lấy túi trữ vật, nuốt vào trong miệng.
“Ngươi cứ yên tâm đi, cứ lải nhải mãi, sợ ta chết à?” Hứa Hắc nói.
“Ngươi…..”
Hắc Hoàng không còn lời nào để nói.
“Thôi được rồi, ta đi đây, hy vọng lần sau gặp lại, ngươi đã là đại yêu trúc cơ.”
Hắc Hoàng không nói thêm lời vô nghĩa, nhảy lên không trung, mang theo từng đợt hắc phong bay về phía núi lớn.
Hướng bay của hắn chính là nơi sâu trong dãy núi Vu Sơn.
Nơi đó đầy rẫy nguy hiểm, đồng thời cũng có rất nhiều núi sâu mộ cổ, âm khí rất nặng.
Hứa Hắc vẫn nhìn theo Hắc Hoàng, nhìn hắn rời xa.
Lần sau gặp lại, không biết sẽ là cảnh tượng gì.
“Cuối cùng thì tên sát tinh này cũng đi rồi.”
Tiêu Cừu thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cái đùi đau nhức, đau đến mức run rẩy.
So với Hắc Hoàng, con rắn này trông thuận mắt hơn nhiều, ít nhất nó không cắn người vô cớ.
Hắn lúc này mới nhận ra Hứa Hắc dịu dàng biết bao.
Sau khi Hắc Hoàng biến mất, Hứa Hắc lấy ra túi trữ vật màu vàng nhạt vừa mới nhận.
“Trong này có cái gì thú vị nhỉ, ta thực sự có chút tò mò.”
Hứa Hắc cảm thấy hứng thú.
Bất kể đối thủ gì cũng có thể ngang tay? Ngay cả tu sĩ kim đan cũng vậy?
Nó theo bản năng muốn mở ra xem thử, nhưng lại sợ bên trong có thứ gì cường đại chạy ra.
Nghĩ lại vẫn nên thôi.
“Đúng rồi, ta quên mất một chuyện.”
Hứa Hắc đột nhiên sững sờ, nhớ ra một việc quan trọng.
Lão cẩu Hắc Hoàng đã hứa đưa con rối mà chưa giao.
…....
Trên bầu trời cao hàng vạn mét, mây trắng trải rộng, giữa mây có một con đại điêu cánh vàng đang bay lượn quanh, nhìn xuống mặt đất.
Với tầm nhìn của nó, nó có thể dễ dàng xuyên qua tầng mây, nhìn rõ tình hình sơn cốc bên dưới.
Bạch xà không thấy đâu, có lẽ trốn vào trong động, bên ngoài chỉ có hắc xà và nhân loại, đều ở thông linh kỳ hậu kỳ.
“Cái gì mà đan dược, lão vượn nói vậy chỉ là muốn mượn sức ta để diệt trừ thiên địch thôi, chơi kế nhỏ sao.”
Kim cánh đại điêu quan sát lâu như vậy vẫn không thấy bọn họ ăn đan dược, trong lòng khinh thường.
Nhưng nó cũng không để ý.
Trong thế giới động vật, thường xuyên có những mối quan hệ cộng sinh có lợi, yêu thú cũng không ngoại lệ.
Vừa khéo ưng là thiên địch của rắn, xử lý nó rất dễ dàng, còn về phần tu sĩ nhân loại kia, lão vượn sẽ tự mình xử lý.
Có thể ăn hai con xà yêu, chuyến này xem như không tệ.
“Động thủ!”
Kim cánh đại điêu thân hình chợt lóe, lao xuống phía dưới.
Tốc độ của nó nhanh như tia chớp, ưng yêu lao xuống từ tầng mây lao xuống mặt đất với tốc độ nhanh như chớp.
Giờ phút này, Hứa Hắc và Tiêu Cừu đều đang điều tức tu luyện.
Bỗng dưng Hứa Hắc cảm thấy da đầu tê dại, gần như phản xạ có điều kiện chui vào lòng đất, toàn bộ sức mạnh thi triển thổ độn thuật.
“Ầm!!!”
Một đôi móng vuốt ưng khổng lồ lao xuống, cắm sâu vào mặt đất trước mặt Hứa Hắc, khiến đất đá vỡ tung tạo ra một cái hố lớn. Lực mạnh từ cú chụp xuyên qua mặt đất, nhắm thẳng vào lưng Hứa Hắc.
Không chút do dự, Hứa Hắc liền xoay người đưa lưng về phía đợt công kích, đồng thời kích hoạt Kim Thuẫn Phù.
“Rắc!!!”
Kim Thuẫn Phù bị xé toạc trong chớp mắt, nhưng luồng khí kình ấy vẫn đâm thẳng vào lưng Hứa Hắc.
Phần lưng của Hứa Hắc đã được bao phủ bởi lớp vảy hắc kim, chỉ nghe thấy âm thanh kim loại va chạm, vảy vỡ tung toé, nhưng nhờ lớp vảy này mà Hứa Hắc không bị thương tổn gì, chỉ bị đẩy bật ra xa lún sâu vào lòng đất.
Một đòn tấn công không thành copng, con ưng yêu kia liền xoay người lướt lên, biến mất vào tầng mây.
“Nguy hiểm thật, đây là một con yêu thú trúc cơ kỳ! Sao nó lại bám theo ta?” Hứa Hắc sắc mặt trở nên tái nhợt.
Ưng vốn là thiên địch của loài rắn, có sự khắc chế tự nhiên.
Nếu không phải nhờ lớp vảy kiên cố bảo vệ, lần này có lẽ nó đã mất đi nửa cái đuôi.
Bị một con ưng yêu bám theo quả là điều không hay.
Nhưng yêu thú khác xa nhân loại, con ưng này tấn công nó đơn giản chỉ vì muốn ăn thịt, điểm này lại khiến nó cảm thấy dễ đối phó hơn nhân loại.
Tiêu Cừu cũng sợ hãi đến mức trốn xuống lòng đất.
“Làm ta sợ muốn chết, sao ta lại xui xẻo thế này, gặp phải một con yêu thú trúc cơ kỳ.” Sắc mặt Tiêu Cừu trắng bệch.
Hứa Hắc không nói gì, trong đầu đang suy tính cách làm sao để dụ con chim tạp mao kia xuống.




Bình luận chương 79
Chia sẻ cảm nhận về chương 79 “Lão chó đen từ biệt”