Săn được một con chó đen
Tại một khoảng trống trong rừng.
Có hơn mười người ngồi ở đó, mặt mũi bám đầy bụi bẩn thở hổn hển, tóc tai rối bù, trông vô cùng chật vật.
Ban đầu họ có hơn hai mươi người, nhưng giờ chỉ còn lại mười người, mất hơn một nửa.
Ngay cả năm vị đệ tử chân truyền trúccơ kỳ cũng bị thương, có người bị nhẹ, có người bị nặng.
Người bị thương nặng nhất là Hoa Vân Thiên. Con cá sấu vương khổng lồ vốn không thể gây hại cho hắn, nhưng khi nhận được tin tức vội vàng quay về, hắn lại chạm mặt một con voi hoang dã khổng lồ.
Kẻ thù gặp nhau, hế sức đỏ mắt. Con voi liếc mắt một cái liền nhận ra Hoa Vân Thiên chính là kẻ nó đã giẫm chết lần trước.
Nếu không có Ngô Mạc Sầu kịp thời cứu giúp, chắc chắn hắn đã toi mạng.
“Con yêu quái này thật giảo hoạt, đã hại chết mười lăm người chúng ta, không thể để nó thoát khỏi!”
“Đúng vậy! Mối thù này thề không đội trời chung!”
“Ta nhất định phải lột da, rút xương thành tủy nó!”
Đám người Ngô Mạc Sầu đầy căm phẫn.
Mọi người không thể dùng từ ngữ để miêu tả cơn tức giận của mình với Hứa Hắc. Họ là người của Bộ Xà Tông, bị một con yêu tinh rắn như vậy trêu chọc, quả thật là một sự nhục nhã vô cùng.
“Vậy..... chúng ta có tiếp tục đuổi theo không?” Vương Bình hỏi.
Mọi người nhìn nhau, ai cũng lặng im, không ai dám nói gì.
“Đuổi theo! Đương nhiên phải đuổi theo, nhưng không thể mù quáng nữa. Lần sau dẫn theo Triệu Văn Trác, để hắn dùng thuật bói toán. Ta không tin lần này còn đi sai đường!” Liễu Phỉ nghiến răng nói.
Tuy là nói vậy, nhưng ai cũng biết thuật bói toán không phải cứ muốn thi triển là có thể thi triển được.
Sau một hồi bàn bạc không có kết quả, cuối cùng nhóm người này đành chật vật quay về.
……....
Địa điểm mà Hứa Hắc hướng đến lần này là khu vực trung du của phía tây sông Nhạn Lạc.
Nơi đây được gọi là sơn mạch Vu Sơn, địa hình hiểm trở, là nơi hoang vắng ít người qua lại, có nhiều đại yêu trú ngụ. Nghe nói trong sâu núi còn có những dị thú hiếm thấy từ thời thượng cổ, sức mạnh của chúng ngang với tu sĩ kim đan kỳ, vô cùng nguy hiểm.
Một số vách đá hiểm trở còn có những hang quan nhai ngàn năm tuổi, bên trong chứa những thi thể đã tu luyện thành tinh, hút lấy tinh hoa nhật nguyệt.
Dĩ nhiên, những lời này đều là nghe từ Hắc Hoàng nói bừa, không rõ thật giả.
Hứa Hắc không dám vào quá sâu, chỉ dừng lại ở bên ngoài Vu Sơn, dừng ở trước một sơn cốc.
Nơi đây vốn là địa bàn của một con mãng xà, nhưng bị Hứa Hắc dùng con rối ngày đêm quấy nhiễu, khiến con mãng xà không chịu nổi mà phải rời đi.
“Cuối cùng cũng đến nơi.” Hứa Hắc thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tiến vào thung lũng, Hứa Hắc bất ngờ phát hiện nơi đây đã bị một bầy khỉ chiếm giữ.
Một con khỉ canh gác ở lối vào thung lũng, khi thấy người lạ tiếp cận, lập tức phát ra âm thanh cảnh báo chói tai.
“Chi chi!”
Nghe thấy tiếng cảnh báo, bầy khỉ liền ùa đến, tụ tập trên các cây hai bên, trừng mắt nhìn đoàn người Hứa Hắc, nhe răng làm động tác khiêu khích.
Hứa Hắc không để ý đến chúng, lập tức tiến sâu vào sơn cốc. Bầy khỉ cũng lùi lại, không dám xông lên cản trở.
Hứa Hắc đi đến trước hang động của mãng xà, ném Tiêu Cừu vào bên trong.
Sau đó, nó thi triển pháp thuật hệ thổ tạo ra một cái hang mới ở bên cạnh, làm chỗ trú ngụ cho Hứa Bạch.
Nó lấy cờ trận ra, cắm ở cửa hai cái động phủ, tạo ra một màn chắn bảo vệ đơn giản.
Bầy khỉ thấy sào huyệt của mình bị một con rắn chiếm giữ, lập tức tức giận, nhưng không có con nào dám tiến lên đánh, chúng chỉ đứng từ xa nhìn chằm chằm và phát ra tiếng kêu chói tai. Một vài con còn ném đá về phía Hứa Hắc.
Hứa Hắc thấy tình hình này, trong lòng cười lạnh.
Nó vung tay lấy từ túi trữ vật ra một viên Tỉnh Thần Đan đã bị phong ấn, mở một khe nhỏ.
Chỉ trong chớp mắt, một luồng mùi thối khủng khiếp đến tận xương tủy tràn ra, nhanh chóng lan rộng trong phạm vi vài trăm mét!
Đây chính là mùi thối xâm nhập linh hồn!
“Chi chi chi!!”
Bầy khỉ lập tức kêu lên thảm thiết, nôn mửa ngay tại chỗ rồi bỏ chạy tán loạn, chỉ trong chốc lát đã biến mất không còn bóng dáng.
Bầy khỉ đầy khắp núi đồi lúc trước, giờ đã bị quét sạch chỉ trong hai hơi thở.
“Đúng là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm!”
Hứa Hắc cố gắng nhịn cơn buồn nôn, phong ấn lại viên đan dược và cất vào túi trữ vật.
Nếu không phải nó mới đến, không muốn gây náo động lớn, tránh việc trêu chọc đại yêu thì nó đã không sử dụng loại vũ khí sinh hóa này.
……..
Tối hôm đó, tại nơi mà Hứa Hắc từng bế quan.
Một con chó đen lớn từ dưới đất chui lên, nhìn quanh rồi lẩm bẩm: “Tiểu Hứa Tử chạy mà không thèm nói với lão tử một tiếng, thật không có nghĩa khí.”
Nó dùng mũi hít hít, định lần theo dấu vết.
Nhưng rồi nó phát hiện, dấu vết này lại tản ra thành nhiều nhánh khác nhau, khiến nó vô cùng khó chịu.
“Chết tiệt! Thằng nhãi này không học điều gì tử tế, lại học mấy trò mèo này.”
Hắc Hoàng cạn lời, dấu vết này giống như một mê cung, vòng tới vòng lui, không biết ai đã dạy cho Hứa Hắc.
“Thôi, trên đời này không có gì làm khó được Thiên Ma Tán Nhân ta, mỗi đường cứ thử một lần là xong.”
Hắc Hoàng cười lạnh một tiếng, rồi chui xuống đất.
……....
Ngày hôm sau bầy khỉ lại quay về, lần này còn dẫn theo một con vượn già lông trắng, hình như là tổ tông của chúng. Có lẽ dẫn đến để đòi lại địa bàn.
Con vượn này có thân hình khom lưng, làn da khô cằn, lông mày và râu đều trắng xóa, không biết đã sống bao nhiêu năm, nhưng linh trí của nó không khác gì con người, tu vi đã đạt tới thông linh kỳ đại viên mãn.
Nhưng nó chỉ đứng từ xa quan sát Hứa Hắc và người đá đứng canh gác bên cạnh, sau đó liền dẫn bầy khỉ rời đi, không quay trở lại nữa.
Những ngày tiếp theo, mọi việc diễn ra êm ả và bình lặng.
Hứa Hắc tiếp tục tu luyện, ngày ngày hít thở và hấp thu linh khí, tập trung vào việc nâng cao tu vi của mình.
Nó muốn thành công trúc cơ vào mùa xuân năm sau.
Đây là một cảm giác thuần túy, như một loại vận mệnh đã định sẵn, rằng nó phải đạt được trúc cơ vào thời điểm đó.
Thời gian trôi qua, nửa tháng nhanh chóng vụt qua.
Tu vi của Hứa Hắc đã tiến đến mức viên mãn của thông linh kỳ tầng tám, căn cơ vô cùng vững chắc. Nếu có đủ tài nguyên, nó gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Mục tiêu tiếp theo là đột phá thông linh kỳ tầng chín.
Thông linh kỳ giống như luyện khí kỳ, có cấp bậc từ một đến chín tầng. Đây là tầng cảnh giới cuối cùng mà Hứa Hắc phải chuẩn bị kỹ càng để có thể đột phá thành công ngay từ lần đầu.
Trong suốt nửa tháng qua, sau khi không ngừng thử nghiệm, Hứa Hắc nhận ra rằng Tiêu Cừu không có ý định trốn chạy.
Dù cho nó có thả Tiêu Cừu ra ngoài, người này cũng sẽ trở về trong vòng nửa ngày, thậm chí còn mang theo một ít con mồi.
Điều này giúp Hứa Hắc tiết kiệm được công sức đi săn bắt.
Chỉ là Hứa Hắc vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Nó đã đặt một Khu Thú Quyển lên cổ Tiêu Cừu.
Có Khu Thú Quyển, ngay cả khi Tiêu Cừu có ý định chạy trốn, Hứa Hắc cũng sẽ phát hiện ra và dễ dàng bắt hắn lại.
“Để đột phá thông linh kỳ tầng chín, ta cần bế quan ít nhất vài ngày. Nếu trong thời gian này, người này cố gắng trốn thoát, ta sẽ không thể ngăn chặn được.”
Hứa Hắc suy nghĩ rất sâu xa.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hứa Hắc quyết định đánh ngất Tiêu Cừu để hắn mê man trong một thời gian ngắn.
Ngay khi Hứa Hắc đang có ý định này, Tiêu Cừu từ chuyến đi săn đã trở về, từ xa đã hào hứng hô to: “Ha ha, tiền bối, hôm nay ta săn được một con chó đen!”
Nghe lời này, trong lòng Hứa Hắc chợt chững lại.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Cừu dẫn theo một con chó đen lớn, chạy hối hả đến gần, vừa chạy vừa phấn khởi múa chân múa tay.
“Ha ha! Con chó già này đã sống nhiều năm, lông nó gần như đã rụng trụi hết, chắc chắn là một món đại bổ! Tối nay chúng ta ăn thịt chó!”
Tiêu Cừu hưng phấn nói, vừa nói vừa lấy ra một cái chảo sắt.
Hứa Hắc nhìn con chó đen kia, lập tức cảm thấy tim mình run rẩy.
Con chó đen đó cũng cười như không cười nhìn Hứa Hắc, sau đó lại nhìn sang Tiêu Cừu bên cạnh, khóe miệng nó khẽ nhếch lên một đường cong tinh quái.




Bình luận chương 77
Chia sẻ cảm nhận về chương 77 “Săn được một con chó đen”