Hứa Hắc tự sáng tạo ra Thạch Nhân Trận
Tỉnh thần đan vốn dĩ có tác dụng làm tỉnh táo tinh thần, giúp não bộ minh mẫn. Nhưng lúc này, nó cũng ảnh hưởng đến nguyên thần, khiến cho sự tỉnh táo ấy trở nên khác thường.
Hoa Vân Thiên không ngừng nôn khan, hắn thật sự không thể chịu nổi, chỉ có thể lui về phía sau, người đồng hành cũng chẳng khác gì. Cả hai đã thử dùng chân khí để phong bế mũi miệng nhưng vô dụng, dường như ngay cả linh hồn cũng có thể ngửi thấy mùi thối khủng khiếp đó.
Cuối cùng, Hứa Hắc xuất hiện, lấy ra một tấm phong ấn phù ném lên trên tỉnh thần đan.
“Phong!”
Hứa Hắc khẽ quát, phong ấn phù bao trùm lấy tỉnh thần đan, rồi thu lại.
Đến lúc này, mùi thối mới dần dần biến mất.
“Phù!”
Hứa Hắc thở phào nhẹ nhõm.
Trong đời của Hứa Hắc, nó chưa từng ngửi thấy mùi nào kinh khủng như vậy, hơn nữa ở trong một môi trường có mùi thối lâu như thế, theo lý thuyết cơ thể sẽ dần thích nghi, nhưng loại mùi này không những không thích ứng, mà càng ngày càng tệ hại hơn. Nó không chỉ ảnh hưởng đến cơ thể mà còn tác động đến tinh thần.
“Đan dược này quá mức kinh khủng, về sau tuyệt đối không thể thử lại.”
Hứa Hắc nghĩ, trong lòng còn rùng mình sợ hãi.
Lúc này, Tiêu Cừu sắc mặt tái nhợt, hai mắt lờ đờ như người mất hồn, chỉ ngơ ngác nhìn trần động. Tỉnh táo thì có tỉnh táo, nhưng dường như người này cũng sắp không qua khỏi.
“Giết ta, giết ta đi..…”
Tiêu Cừu liên tục lẩm bẩm.
Hứa Hắc thở dài bất đắc dĩ, tiến lên tát mạnh vào mặt Tiêu Cừu khiến máu mũi hắn chảy ròng ròng rồi ngất xỉu.
Sau đó, Hứa Hắc lấy ra một ít xương người, đặt trên mặt đất, rồi thêm một ít lông thú để ngụy trang thành hiện trường bị yêu thú ăn thịt.
Thực ra, nơi này trước đây đúng là hang động của một con hổ yêu, nhưng đã bị Hứa Hắc tiêu diệt từ lâu.
Hứa Hắc khiêng Tiêu Cừu đã bất tỉnh nhân sự rời khỏi nơi này.
.........
Khoảng một canh giờ sau khi Hứa Hắc rời đi.
Hoa Vân Thiên cùng gã tu sĩ trung niên đã lần theo dấu vết máu mà đến hang động này.
Nơi đây có rất nhiều vết máu khô, phần lớn là do bổ huyết đan tạo ra. Trên mặt đất còn có lông thú cùng xương vụn và một ít mùi thối còn sót lại.
Tu sĩ trung niên quan sát một hồi, rồi nói: “Có vẻ như tên tiểu tử kia đã bị yêu thú ăn rồi.”
“Xem như hắn gặp may.” Hoa Vân Thiên lạnh lùng đáp.
Hai người nhìn quanh động phủ, chỉ cảm thấy nơi đây đầy rờn rợn, liền nhanh chóng rời đi.
Trên một gốc cây gần đó, một con rắn nhỏ đang lặng lẽ quan sát bóng lưng hai người rời đi.
“Hoa Vân Thiên, còn có một tên đồng lõa trúc cơ.”
“Có người đã tìm đến nơi này, ta cần phải chọn thời điểm để chuyển chỗ ở.” Hứa Hắc thầm nghĩ.
Nó biết hai người kia đến để truy sát Tiêu Cừu, nhưng Hứa Hắc không vì vậy mà lơ là cảnh giác. Điều này chỉ cho thấy rằng nhân loại có thể bất cứ lúc nào cũng tìm đến nơi đây.
Hứa Hắc cần phải tìm một chỗ ở mới, để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Nó cũng biết rằng, trong khu rừng sâu này có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ, chẳng hạn như những con voi hoang dã khổng lồ, tuyệt đối là loài vật mà tu sĩ nhân loại không dám bén mảng tới.
........
Ba ngày sau.
Tiêu Cừu đã dần dần hồi phục tinh thần.
Hắn nhặt lấy ấm nước trên mặt đất uống một ngụm lớn. Đây là hành động đầu tiên của hắn sau hai ngày.
Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục lại linh khí đã tiêu hao.
Sau khi trải qua tình huống sinh tử, Tiêu Cừu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Cuộc sống này, hà tất phải sống vì một nữ nhân. Nếu không phải vì nàng, có lẽ hắn đã sớm trúc cơ rồi.
Hắn thậm chí còn cảm thấy đôi chút biết ơn người đã giết Ngân Linh, bởi người đó đã giải thoát hắn khỏi tình yêu, cởi bỏ xiềng xích cho hắn.
“Tiền bối.”
Hắn nhìn về phía người đá đang ở ngoài cửa hang, suy nghĩ một lát rồi ôm quyền nói: “Không biết vãn bối có thể giúp được gì chăng?”
Người đá không đáp lại hắn.
Lúc này, Hứa Hắc đang ở trên một khoảng đất trống bên ngoài động, tiến hành huấn luyện một trăm người.
Nói chính xác hơn là điều khiển đồng thời một trăm con rối bằng đá hoa cương, thực hiện công kích phi thạch thuật.
“Phóng!” Tâm niệm của Hứa Hắc vừa động.
Hơn một trăm cục đá đồng thời bay ra, tảng đá lớn rơi như mưa, va chạm trên một sườn núi. Ngọn núi vốn cứng rắn ấy bị đá làm sụp đổ biến thành đống đổ nát, khung cảnh vô cùng đồ sộ.
Hứa Hắc nghĩ đến các loại pháo, xe bắn đá của người phàm, chúng cũng phóng ra những tảng đá lớn như thế này. Chỉ cần số lượng đủ nhiều và đủ lớn thì chúng có thể dễ dàng phá hủy một thành trì.
“Nếu công kích dày đặc như thế này, dù là tu sĩ cũng có thể bị nghiền nát mà chết.” Hứa Hắc nghĩ thầm.
Ngoài ra, nó còn có thể dán lên những tảng đá đó những tấm hỏa bạo phù để tăng cường sức mạnh, dựa vào ưu thế về số lượng, chắc chắn có thể giết chết kẻ địch.
Là một yêu tu, có thể nghĩ ra phương pháp công kích như thế này quả thực là một điều kỳ diệu.
Có điều, Hứa Hắc chưa thực sự thử nghiệm sức mạnh cụ thể.
“Vừa khéo có một bia ngắm sống trong động phủ này, sao không thử xem?” Hứa Hắc nghĩ đến Tiêu Cừu, nó lập tức nảy ra ý tưởng này.
Ở cửa động, người đá quay đầu nhìn Tiêu Cừu và phát ra âm thanh: “Lặp lại câu nói của ngươi vừa rồi.”
Tiêu Cừu sửng sốt, rồi chắp tay cúi đầu lần nữa nói: “Không biết vãn bối có thể giúp được gì chăng?”
“Có đấy!”
Người đá gật đầu, nở một nụ cười khó coi.
Tiêu Cừu toàn thân run rẩy, cảm thấy mình không nên hỏi câu đó.
Một nén nhang sau.
Tiêu Cừu bị trói bằng dây thừng, đứng trên một khoảng đất trống.
Trước và sau hắn có mười người đá, trong tay cầm những tảng đá lớn đang nhìn hắn chằm chằm như hổ đói rình mồi.
“Tiêu Cừu, đây là một thử thách. Ngươi hãy toàn lực phòng thủ mười người đá này, xem liệu ngươi có thể sống sót không!” Hứa Hắc phát ra giọng nói.
Khóe miệng Tiêu Cừu co giật mạnh, trong lòng mắng thầm: “Mẹ nó, ít nhất cũng nên cởi trói cho ta chứ.”
Hắn nén lại cảm giác muốn chửi thề, run giọng nói: “Nếu..... ta sống sót thì sao?”
“Vậy sẽ tăng số lương người đá lên hai mươi.” Hứa Hắc đáp.
“….…” Mặt Tiêu Cừu tối sầm lại.
Một lúc sau, Tiêu Cừu bị thương nặng, được đưa trở lại trong động.
Hắn đã phải chịu 33 lần công kích từ những người đá lớn kia.
Nhưng Hứa Hắc vẫn cảm thấy người này không hề dốc hết sức. Tiêu Cừu có thể địch lại Hoa Vân Thiên, sao có thể bị đánh gục chỉ với vài người đá như vậy? Quá yếu.
Sau đó, Hứa Hắc thu hồi người đá và rời khỏi đó, bắt đầu tuần tra định kỳ trong ngày.
Sau một vòng tuần tra, sắc mặt Hứa Hắc trở nên trầm trọng.
Cảm ứng phù đã mất năm cái vào hôm nay.
Nếu chỉ mất một cái, có thể nói là có ai đó tình cờ đi ngang qua.
Hai ba cái thì có nghĩa là có người đang lảng vảng ở khu vực này.
Nhưng còn năm cái, chỉ có thể giải thích một điều: có người đang cố tình điều tra nơi này.
“Xem ra, không thể ở lại đây nữa rồi.” Hứa Hắc thầm nghĩ.
Ngoài ra, nó còn phát hiện không ít dấu chân mơ hồ, đều là của nhân loại.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Hứa Hắc nhận ra dấu chân đều thuộc về một người duy nhất, điều đó chứng tỏ chỉ có một người hoạt động ở gần đây.
Dĩ nhiên, cũng có thể đối phương đang giả bộ, có một người ở ngoài sáng và nhiều người ở trong tối, cố tình đánh lừa nó.
“Rốt cuộc là ai đang đến?”
Hứa Hắc trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu.
“Kệ đi, dù là ai thì trước tiên cứ rút lui đã.”
Hứa Hắc nhanh chóng quay trở lại động, hối hả nói với Hứa Bạch: “Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà.”
“Ừm!” Hứa Bạch gật đầu, phản ứng nhanh chóng, nó thu thập toàn bộ linh thảo và dược liệu đã gieo trồng trong động vào túi trữ vật.
Trước đây, Hứa Hắc đã cùng nó luyện tập trước, nó luôn sẵn sàng cho tình huống chuyển nhà.
Thỏ khôn thì có ba hang.
Động phủ của Hứa Hắc không chỉ có một hay hai chỗ. Nó đã sớm lựa chọn nhiều địa điểm để ẩn náu và bế quan tu luyện.
Chỉ có điều, nếu đổi nơi ở thường xuyên thì linh dược khó mà sinh trưởng được, hơn nữa khi xâm nhập vào địa bàn mới, có thể sẽ phải tranh giành với yêu thú ở đó. Vì vậy Hứa Hắc không muốn chuyển nơi ở trong tình huống không cần thiết.
Nhưng bây giờ, khi bị nhân loại xâm nhập, nó buộc phải làm vậy.
Điều duy nhất Hứa Hắc có thể chắc chắn là có kẻ đang theo dõi nó, dù nó không biết đối phương là ai.




Bình luận chương 75
Chia sẻ cảm nhận về chương 75 “Hứa Hắc tự sáng tạo ra Thạch Nhân Trận”