Đại từ đại bi độ người đời
"Phụt!"
Máu tươi từ trong lỗ mũi phun ra, Hứa Hắc lại lấy tay bịt mũi, kết quả là máu từ hậu môn hắn phun ra.
Cuối cùng, Hứa Hắc bịt tất cả các lỗ trên cơ thể Tiêu Cừu, khiến hắn như một quả bóng bay, không ngừng phình to.
"Chết tiệt! Lằng nhằng mãi không dứt!"
Hứa Hắc giận dữ, điều khiển con rối đấm mạnh một quyền vào mặt Tiêu Cừu, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, máu tươi bắn ra, Tiêu Cừu bay ngược ra ngoài, đâm đầu vào vách đá, cơ thể bị khảm vào trong.
Một lúc sau, hắn rơi xuống từ vách đá, để lại một vết lõm hình người, ngã xuống đất không nhúc nhích trông như một con chó chết.
Hứa Hắc chờ đợi một lúc, thấy đối phương cuối cùng cũng không phun máu nữa, liền thở phào nhẹ nhõm.
"Vẫn là dùng nắm đấm tốt hơn, cái viên bổ huyết đan này hồi phục quá mạnh, phải kết hợp thêm thủ đoạn tấn công để trung hòa." Hứa Hắc thầm nghĩ.
Hắn kiểm tra một chút, thấy khí sắc của Tiêu Cừu hồng hào lên, rõ ràng đã khá hơn.
Điều này chứng tỏ bổ huyết đan vẫn có tác dụng.
Chỉ là, nhìn khuôn mặt của Tiêu Cừu có chút méo mó, trông rất đau đớn.
"Ê? Ngươi thấy khó chịu ở đâu, nói ra đi!" Hứa Hắc vội vàng nói.
Nó nghĩ một lát rồi điều khiển con rối túm lấy chân Tiêu Cừu, nhấc hắn lên.
Hứa Hắc lắc lắc con rối, bắt Tiêu Cừu nói chuyện: "Này! Tỉnh lại! Tỉnh lại! Nói gì đi chứ!"
Nó lắc Tiêu Cừu giữa không trung, xoay vài vòng, nhưng đối phương vẫn không tỉnh lại, chỉ là biểu cảm càng thêm méo mó.
"Kỳ lạ, biểu hiện này là sao?"
Hứa Hắc nghi ngờ.
Ánh mắt nó liếc qua, nhìn thấy túi trữ vật bên hông Tiêu Cừu.
Lập tức, Hứa Hắc cười nham hiểm.
"Không nói gì đúng không, để xem trong túi trữ vật của ngươi có gì."
Hứa Hắc đặt Tiêu Cừu xuống đất, với tay lấy túi trữ vật.
Tiêu Cừu vô thức đưa tay ra giữ lấy, mặt tỏ vẻ đau đớn dường như muốn phản kháng.
Hứa Hắc "Hừ" một tiếng, lấy ra khốn yêu thằng trói hắn lại chặt chẽ vài vòng.
"Có thứ gì mà quan trọng vậy, sợ người khác nhìn thấy sao?"
Hứa Hắc cười cợt, trói Tiêu Cừu thêm vài vòng nữa rồi ném sang một bên. Sau đó, nó tốn một nén nhang để xóa bỏ dấu ấn thần thức trên túi trữ vật.
Nó giũ túi trữ vật, đồ bên trong rơi ra khắp mặt đất. Nhìn thấy những thứ đó, Hứa Hắc sững sờ.
"Ơ..... Sao nghèo dữ vậy?"
Điều làm Hứa Hắc ngạc nhiên là trong túi trữ vật không có lấy một viên linh thạch.
Đan dược, phù chú, pháp bảo đều không có, chỉ có vài cái màn thầu, một ít dưa muối, một hồ lô nước và một ít quần áo tạp nham.
Đây mà là túi trữ vật của tu sĩ sao?
Nếu không biết trước, Hứa Hắc còn tưởng rằng mình đang bắt một người phàm.
Ngay cả một tu sĩ luyện khí kỳ bình thường cũng giàu hơn hắn nhiều.
Hứa Hắc lật lại đống đồ lặt vặt, phát hiện một cái thẻ tre, trên đó có khắc vài chữ.
Hứa Hắc tò mò, nhìn kỹ nội dung.
Những dòng chữ trên thẻ giống như một loại nhật ký.
"Hôm qua tốn 30 viên linh thạch mua y phục của Ngân Linh tiên tử, nàng nói với người khác ra giá 100 viên linh thạch nàng không bán, nhưng chỉ bán cho ta, chứng tỏ trong lòng nàng có ta....."
"Vừa bị Hoa công tử đánh một trận, ta định phản kháng, nhưng ta không làm thế, vì nàng đã nói nàng thích người chân thành....."
Trong lúc đang lật xem, Hứa Hắc làm trò, không ngừng nhắc đến chuyện này trước mặt Tiêu Cừu.
Biểu cảm của Tiêu Cừu ngày càng méo mó và đau khổ.
Hứa Hắc chỉ lướt qua vài dòng rồi không chịu đọc tiếp.
Phía sau còn có những chuyện như "Ngân Linh tặng hắn một sợi tóc, hắn đáp lễ bằng một viên trúc cơ đan, cảm thấy mình được lời" khiến Hứa Hắc mở mang tầm mắt.
"Người này chắc tẩu hỏa nhập ma rồi."
Hứa Hắc thầm nghĩ, nó không thể hiểu nổi suy nghĩ của Tiêu Cừu. Nếu muốn chiếm đoạt thì đánh ngất rồi lấy là xong, cần gì phải làm mấy chuyện lằng nhằng này.
Không lạ gì khi hắn nghèo rớt mùng tơi, cách sống như vậy mà giàu mới lạ.
Hứa Hắc nhìn Tiêu Cừu, thấy hắn vẫn ngủ say, không có động tĩnh gì.
Biểu cảm của hắn phong phú, chứng tỏ cơ thể vẫn có cảm giác, chỉ là chưa tỉnh lại.
"Thấy ngươi đáng thương, ta sẽ làm phước giúp ngươi tỉnh lại."
Hứa Hắc vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược màu vàng nhạt.
Đây là viên tỉnh thần đan, dùng trong tu luyện để tỉnh táo tinh thần, rất hiệu quả.
Không chần chừ, Hứa Hắc đút viên đan vào miệng Tiêu Cừu.
"Khụ khụ!"
Ai ngờ Tiêu Cừu bỗng nhiên ho khan, phun viên đan ra.
"Cái gì? Dám không chịu nuốt!"
Hứa Hắc trừng mắt, định ép Tiêu Cừu nuốt tiếp, nhưng lúc này viên đan dược đã bắt đầu tỏa ra khói trắng, dược tính nhanh chóng lan tỏa khắp động phủ.
Mặc dù đang điều khiển con rối từ bên ngoài, nhưng Hứa Hắc vẫn ngửi thấy một mùi hôi thối kinh khủng từ trong động phủ xộc ra.
Mùi hôi này xuyên qua đá, thấm qua đất, lan ra xa cả trăm mét!
"Cái..... cái mùi gì thế này?"
Sắc mặt Hứa Hắc tái mét, nó vội vàng lùi lại vài bước. Mùi hôi càng ngày càng nồng nặc, lan tỏa khắp động phủ, khiến Hứa Hắc suýt chút nữa nôn ra.
"Ọe!!!"
Lúc này, Tiêu Cừu đang mê man đột nhiên bật dậy, ôm cổ họng nôn mửa, phun sạch mọi thứ trong bụng ra, thậm chí nôn cả mật xanh.
Mùi hôi thối quá nồng, khiến ngay cả con rối cũng cay mắt, bề mặt đá xung quanh như bị ăn mòn.
"A!!" Hứa Hắc hét lên, vội vàng chạy trốn.
Nó lao sâu xuống lòng đất hơn trăm mét, sử dụng một tầng kim thuẫn để phong bế không gian, cuối cùng mới thoát khỏi mùi hôi.
"Đây là tỉnh thần đan sao?" Hứa Hắc kinh ngạc.
Tiêu Cừu cũng bị mùi hôi làm cho hoa mắt chóng mặt, cuối cùng cũng không thể ngủ được nữa.
Hắn chậm rãi tỉnh dậy.
Nằm trên đất, hơi thở yếu ớt, giọng run rẩy, Tiêu Cừu hướng về phía con rối mà nói: "Tiền bối..... xin hãy..... cho ta..... chết một cách dứt khoác đi?"
Giọng nói run rẩy truyền ra.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tiêu Cừu mãnh liệt muốn chết như thế.
Trước đây dù bị truy sát, hắn vẫn cố gắng đánh đổi tất cả để sống sót, không muốn chết.
Nhưng lúc này ở trong tay Hứa Hắc, hắn như rơi vào địa ngục, chịu đựng sự tra tấn tột cùng.
Dù là về thể xác hay tinh thần, hắn đã chịu không nổi nữa.
Hắn mệt mỏi, không muốn sống thêm nữa, chỉ mong được giải thoát nhanh chóng.
Nghe vậy, Hứa Hắc liền lắc đầu.
"Không được! Ngươi là do ta cứu sống, làm sao có thể để ngươi chết dễ dàng như thế!"
Hứa Hắc không thể hiểu nổi tại sao trên đời lại có người muốn tìm đến cái chết.
“Tiền bối! Ta thực sự…..”
Nước mắt Tiêu Cừu trào ra không ngừng.
“Này, ngươi là một đại nam nhân, khóc lóc cái gì chứ?” Hứa Hắc càng không hiểu nổi.
Lúc này, cách đó vài km.
Hoa Vân Thiên cùng đồng hành với một người, đang lần theo dấu vết trong rừng, dọc theo đường đi họ phát hiện không ít vết máu.
“Ha ha, tên tiểu tử đó bị trúng độc thiên xà, dù chạy xa đến đâu cũng chắc chắn không sống nổi.” Hoa Vân Thiên lạnh lùng nói.
“Nghe nói hắn đã đem toàn bộ tài sản đổi lấy đan trúc cơ, hoàn toàn không có vật gì để bảo vệ mạng sống, dám chắc là đã chết rồi.” Người kia gật đầu đồng ý.
Khóe miệng Hoa Vân Thiên nhếch lên, họ tiếp tục lần theo dấu vết máu.
“Cho dù hắn đã chết, ta cũng phải thấy được xác của hắn.”
Đi một lúc, bỗng nhiên hắn dừng bước.
Hoa Vân Thiên khịt khịt mũi, sắc mặt thay đổi, rồi đột nhiên lao về phía một gốc cây to, ôm lấy thân cây mà nôn thốc nôn tháo.
“Ọe!!”
Người đi cùng tỏ ra khó hiểu, nhưng chưa đầy năm giây sau, hắn cũng cúi xuống đất nôn oẹ.
“Mùi gì đây?”
“Không chịu nổi, không thể chịu nổi, cả đời ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi thối như vậy!”
“Không xong rồi, mắt ta không thể mở ra nổi nữa.”




Bình luận chương 74
Chia sẻ cảm nhận về chương 74 “Đại từ đại bi độ người đời”