Công Thâu truyền nhân, thượng cổ di vật.
Mã Viên Viên có vô tội không?
Vô tội mà cũng không vô tội.
Cô ta chỉ là muốn trả thù cho mẹ mình, nhưng lại trở thành công cụ để đối phương âm mưu hãm hại Hứa Hắc.
Mã Đằng có vô tội không?
Người đàn ông này đã bán cả vợ, con của mình, có chết cũng không hết tội. Nhưng sau khi nhìn thấu các loại thủ đoạn lừa người của sòng bạc Thiên Long, Hứa Hắc vẫn không khỏi rơi vào trầm tư.
Hắn lắc đầu, không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Hứa Hắc lấy ra viên hắc thạch mà mình đã lấy được ở sòng bạc trước đó.
Viên hắc thạch này chỉ to bằng đầu ngón tay và được lấy ra từ hóa thạch của vị tu sĩ thượng cổ kia. Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy viên hắc thạch này, Hứa Hắc liền nhận ra, nó rất giống một loại pháp bảo không gian tích trữ hắn đã từng thấy qua.
Về viên hắc thạch này, Hắc từng điều tra qua và tin rằng rất có thể nó là một loại nguyên liệu để tạo ra pháp bảo có tên là “Hư Không Thạch”.
Các vị tu sĩ thượng cổ rất hiếm khi sử dụng túi đựng. Họ thường sử Nạp Hư Giới. Chúng không chỉ có không gian rộng lớn mà còn có thể cất giữ được rất lâu.
Cho dù có mấy vạn năm trôi qua, nó cũng sẽ không hề bị mục nát.
Hư Không Thạch chính là nguyên liệu để tạo Nạp Hư Giới.
Chỉ là ở thời đại hiện nay, Hư Không Thạch quá hiếm, điều này cũng dẫn đến Nạp Hư Giới gần như tuyệt chủng. Ngay cả ở cảnh giới Kim Đan, cũng chủ yếu là Túi Càn Khôn.
Hứa Hắc dùng thần thức xâm nhập vào viên hắc thạch, lại phát hiện ra có một tầng sương mù dày đặc ngăn cản thần thức của hắn lại.
Hứa Hắc trầm tư một lát, lấy ra Nhiếp Hồn Kỳ, triệu hoán rắn linh, cắn vào hắc thạch.
Sau một giờ, sương mù dày đặc hoàn toàn biến mất.
Lúc này thần thức của Hứa Hắc mới thành công tiến vào.
Không gian bên trong là một không gian hình cầu không đều có đường kính năm mươi mét. Đôi mắt của Hứa Hắc ngay lập tức bị thu hút bởi những thứ bên trong.
Chỉ thấy trong không gian này có rất nhiều thực vật linh dược, tất cả đều rất lớn.
"Đây là... Long Huyết Đằng! Địa Tâm Viêm Chi! Còn có..."
Hứa Hắc choáng váng, hô hấp cũng ngừng lại.
Những bảo bối này đều là linh dược quý hiếm được ghi trong sách cổ đã biến mất từ lâu, ít nhất đều là thượng phẩm cấp ba.
Còn rất nhiều thứ mà Hứa Hắc không thể không nhận ra, thậm chí cũng chưa từng nghe nói tới, nhưng nhìn bề ngoài thì đẳng cấp nhất định càng cao hơn, có lẽ là trên cấp bốn.
Hứa Hắc vô thức dùng thần thức của mình chạm vào nó, mới phát hiện chỉ cần chạm nhẹ, tiên dược trong nháy mắt bị tiêu hủy, ngay cả chút cặn cũng không còn sót lại.
"Cái này……"
Lúc này Hứa Hắc mới nhận ra rằng nếu thời gian quá lâu, ngay cả những thứ trong Nạp Hư Giới cũng sẽ bị tiêu tan.
Tức là không gian ổn định, không có không khí lưu thông, nếu đưa ra ngoài thì chỉ cần gió thổi cũng sẽ biến mất.
Hứa Hắc thở dài, dùng thần thức chạm vào từng cái một, hy vọng tìm được một ít tàn dư, đáng tiếc, không có ngoại lệ, tất cả đều biến thành tro bụi.
Cuối cùng chỉ còn lại một lò luyện đan và một lệnh bài, vẫn còn được bảo tồn.
Lò luyện đan này thoạt nhìn giống như một bảo bối thượng phẩm, đã vô số năm trôi qua, vẫn còn vẻ óng ánh của kim loại, nhưng linh tính bên trong đã cạn kiệt, trở thành một vật phẩm bình thường.
Lệnh bài khá lớn và vẫn giữ được chút hào quang.
Thần thức của Hứa Hắc vừa động, mở lệnh bài ra.
Bên trong có ghi chép một ít tin tức, thần thức Hứa Hắc xâm nhập vào, nghe được một vài lời nói bị ngắt quãng.
"Tôi...người thừa kế của Công Thâu…vì cứu sư phụ..."
"Tai họa đang đến gần... Âm Thi Đan... phong ấn thân thể..."
"Nhận được truyền thừa của ta... Thần Khôi Tông..."
Hứa Hắc nghe xong cũng chỉ hiểu được đại khái.
Người này là truyền nhân của Công Thâu, dường như đã thu thập rất nhiều linh dược để cứu sư phụ của mình. Sau đó, khi tai họa ập đến, người này không còn cách nào khác là phải dùng Âm Thi Đan để phong ấn cơ thể mình.
Về phần nội dung sau có liên quan đến Thần Khôi Tông, nhưng nó đã quá lâu và thiếu quá nhiều nội dung.
"Thần Khôi Tông... Cái tên này rất giống Thiên Khôi Tông, bọn họ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" Hứa Hắc lâm vào trầm tư.
Người này phải có sức mạnh vô cùng siêu nhiên, nếu không một tấm lệnh bài đơn giản như này sẽ khó có thể bảo tồn được lâu như vậy.
Dựa vào số linh dược được để lại, thì tu vi của người này ắt hẳn phải ở cảnh giới Kim Đan đỉnh cao đến Nguyên Anh.
"Người mạnh như vậy, khó có thể lưu lại manh mối gì."
Hứa Hắc thở dài, thời gian chính là kẻ thù lớn nhất của con người, nhiều năm như vậy, đừng nói là sống sót, ngay cả một chút dấu vết cũng khó mà lưu lại.
Hứa Hắc nhìn lệnh bài trong tay rồi cất nó đi.
Hắn lại lấy lò luyện đan ra nhìn trái, nhìn phải. Ngoại trừ lớp vỏ cứng cáp bên ngoài còn lại, linh tính bên trong đã tiêu tán từ lâu.
Nói thẳng ra, là hắn không thu hoạch được gì có giá trị cả.
Hứa Hắc lắc đầu, một vật cũ như vậy cũng khó có thể để lại bảo vật gì.
"Hả? Đợi đã!"
Đột nhiên, Hứa Hắc lóe lên một suy nghĩ, lấy lệnh bài ra.
Chỉ thấy trên lệnh bài có khắc một kí hiệu phức tạp.
Hắn lại lấy chiếc chìa khóa mà con khỉ già để lại ra. Chiếc chìa khóa này cũng có kí hiệu tương tự.
Hai kí hiệu này giống hệt nhau, có lẽ là do cùng một người làm ra!
“Truyền nhân của Công Thâu..."
Hứa Hắc đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Chẳng lẽ chiếc chìa khóa này là do truyền nhân của Công Thâu để lại, di vật thượng cổ?
Nhưng chiếc chìa khóa này còn có thể mở được hộp cơ quan lấy được từ cổ mộ, giúp hắn có được Lôi Kiếp Châu.
Hứa Hắc cảm thấy da đầu mình tê dại.
Hắn lấy tấm bản đồ cổ ra và nhìn chằm chằm vào vị trí của ngôi mộ.
"Sao có thể trùng hợp như vậy?"
Hứa Hắc xoa xoa trán.
Hắn thực sự nghi ngờ rằng người truyền nhân của Công Thâu này có liên quan gì đó đến ngôi mộ lớn kia.
"Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cách rời thành."
Hứa Hắc thở dài, lấy ra một viên Bồi Nguyên Đan uống vào, sau đó ngồi thiền tại chỗ.
…………
Hai ngày sau, tại sòng bạc Thiên Long.
"Hừ, thật là một tên ranh mãnh! Hắn vẫn chưa rời khỏi thành!"
Vẻ mặt của Liễu Như Yên có vẻ không chắc chắn.
Trong hai ngày qua, cô ta đã điều tra từng tu sĩ Trúc Cơ ra khỏi thành, tổng cộng đã điều tra hơn ba mươi người, nhưng không có ai là người bọn họ đang tìm cả.
Ngay cả một con rối cũng không tìm thấy.
Vậy thì chỉ có một khả năng, đối phương căn bản không rời khỏi thành, mà vẫn trốn ở Sở Dương thành.
“Phường chủ, tại sao chúng ta không mở rộng phạm vi tìm kiếm? Tất cả tu sĩ Trúc Cơ trong thành đều kiểm tra từng người một, chắc chắn sẽ tìm thấy hắn.” Lão quản lý bên cạnh đề nghị.
“Không được, như vậy sẽ làm xúc phạm đến nhiều người!" Liễu Như Yên lắc đầu.
Lúc này, phía trước xuất hiện một thân ảnh màu vàng, chính là con chó máy của Đinh Quyền.
“Liễu Như Yên, đã hai ngày rồi mà vẫn chưa bắt được người ư, ngươi làm ta thất vọng quá." Con chó máy không kiên nhẫn nói.
Liễu Như Yên thấy vậy liền biết cơ hội đã đến, vội vàng cúi đầu nói: "Xin Đinh trưởng lão cho ta một lời khuyên."
“Hừ.” Con chó máy ném ra một tấm ngọc giản nói: “Ta tìm được mười lăm nơi trong thành có mùi hương của người đó, ta đã đánh dấu lại.”
“Đa tạ Đinh trưởng lão."
Liễu Như Yên thu hồi ngọc giản, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng.
Bóng dáng của cô ta lập tức biến mất.
Hai ngày này.
Hứa Hắc không ở yên một chỗ, hắn sẽ liên tục thay đổi chỗ ở và không bao giờ ở cùng một chỗ quá sáu giờ.
Không chỉ có hắn, mà còn có ba con rối hắn đã thả ra.
Hứa Hắc chỉ có thể điều khiển tối đa bốn con rối con người, để đảm bảo chúng giống như người bình thường. Một khi vượt quá con số này, chúng sẽ trở nên giống như những con rối.
Hứa Hắc cũng thử rời khỏi thành, nhưng lại phát hiện tấm màng thần thức vẫn luôn ở đó.
Hắn biết loại trận pháp thần thức này không thể duy trì mãi được, vì nó sẽ tiêu hao rất nhiều thần thức của người bày trận.
Chắc chắn sẽ có lúc đối phương bị kiệt sức.
Nhưng Hứa Hắc không định chờ đợi nữa.
“Ta còn có thể kiên nhẫn trong vòng một ngày nữa, hy vọng ngươi làm ta mất hết sự kiên nhẫn, nếu không ta sẽ làm cho sòng bạc Thiên Long của ngươi tan thành mây khói chỉ trong một đêm."
Nếu đối phương thực sự cho rằng Lôi Kiếp Châu chỉ dùng để đe doạ bọn chúng, chứ không thực sự dám dùng để giết người thì họ chúng đã hoàn toàn sai lầm..




Bình luận chương 129
Chia sẻ cảm nhận về chương 129 “Công Thâu truyền nhân, thượng cổ di vật.”