Suy nghĩ thông suốt, thuận theo tiếng lòng.
Bạch Thu Thủy suy nghĩ một chút, sau đó quay người nói: "Nhân tiện, nếu Mã ca thích đánh bạc, hoan nghênh đến Bạch Đế Thành của chúng ta. Đá ở đó đều là hàng đã qua kiểm tra, tốt hơn nhiều so với mấy thứ bỏ đi ở Sở Dương Thành này. Bạch Đế Thành chỉ có chơi bạc, không có gian lận!
Hứa Hắc dừng lại, không nói gì rồi trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Hứa Hắc, trong mắt Bạch Thu Thủy lộ ra vẻ cung kính.
Chiến công hôm nay của Hứa Hắc đã hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết của hắn.
Hắn còn trẻ và được xem là một thiên tài tu sĩ của Bạch gia, hắn cũng đã trải qua những trận chiến sinh tử, nhưng hắn chưa bao giờ tự tin dùng năng lực của mình để chứng tỏ bản thân.
Sự hiểu biết của người ngoài về hắn chỉ đơn giản là thiếu gia nhà họ Bạch, người được xem là Trúc Cơ hoàn mỹ.
Hắn có tính cách ngang ngược, coi thường việc sử dụng địa vị của mình để gây áp lực cho người khác và ghét những người tâng bốc hắn. Tuy nhiên, hắn biết nếu chỉ dựa vào sức mạnh của mình, thì tu sĩ Kết Đan chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè chết hắn.
Hành vi của Hứa Hắc ngày hôm nay khiến hắn hiểu rằng, hoá ra một tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể làm cho mọi người ở giai đoạn Kết Đan run rẩy vì sợ hãi.
Ánh mắt Bạch Thu Thủy lóe lên.
“Du Lão."
“Có lão nô." Một bóng người cúi đầu xuất hiện.
"Bạch gia của ta còn có Lôi Kiếp Châu không?"
"Cái này. . . " hắc ảnh lắc đầu nói: "Không có."
"..." Bạch Thu Thủy không nói nên lời.
…………
Sở Dương Thành, khu trung tâm.
Đêm nay là đêm mất hết mặt mũi của Sòng bạc Thiên Long, bị người ta tới địa bàn khiêu khích, công khai giết chết vài người của họ, buộc phường chủ phải thua mất hàng vạn viên linh thạch, thậm chí còn cắt hết một khu đá cũng không ai dám hó hé nửa lời.
Đây là một cái tát thẳng vào mặt bọn họ!
Tin tức này truyền ra ngoài, sòng bạc Thiên Long sẽ hoàn toàn bị coi thường!
Nếu chỉ bị mất mặt thì không sao. Ngoài ra còn có một số tin tức nói rằng Sòng bạc Thiên Long phía sau có thể kiểm soát được thắng thua, ngoài miệng thì nói là nơi đánh bạc, nhưng thực chất là nói dối, là nơi lừa người mới đúng.
Đây không còn là vấn đề thể diện, mà là vấn đề uy tín!
Một khi sòng bạc mất uy tín thì sẽ không còn ai đến đánh bạc nữa. Dân cờ bạc tuy ngu nhưng cũng không ngu tới mức tự dâng tiền cho người khác.
"Đã điều tra được gì chưa?" Liễu Như Yên lạnh lùng nói.
“Phường chủ, ta đã hỏi qua Đinh trưởng lão, hắn nói gần đây ở Sở Dương Thành chỉ có hai đệ tử nội môn, một người hôm qua đã rời đi, một người tính khí lãnh đạm, hắn không có khả năng gây ra chuyện như vậy." người quản lý chắp tay báo cáo.
Đinh trưởng lão, Đinh Quyền, cũng là người quản lý của Thiên Khôi Tông tại Sở Dương Thành.
Ba mươi phần trăm lợi nhuận của Sòng bạc Thiên Long đã bị người này lấy mất, đây được coi là tổn thất nặng nề của họ.
Liễu Như Yên sắc mặt tối sầm, nói: "Có thể là ai chứ?"
“Đừng nghĩ nữa, đó không phải là người của Thiên Khôi Tông chúng ta."
Lúc này, ngoài cửa đại sảnh truyền đến một âm thanh máy móc.
Chỉ thấy một con chó máy chạy vào. Toàn thân màu vàng. Con chó này chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng rất nhanh nhẹn và linh hoạt. Đó là con rối của Đinh trưởng lão.
“Tham kiến Đinh trưởng lão!"
Liễu Như Yên cùng lão quản gia vội vàng cúi đầu.
Đinh Quyền thích nhất là chó, những cỗ máy quái thú của hắn đều mô phỏng theo chó. Có người sau lưng gọi ông ta là Đinh khuyển, nhưng bản thân ông ta cũng không có phản đối.
“Lời của Đinh trưởng lão là thật chứ?” Liễu Như Yên hỏi.
"Đương nhiên, ta đã ngửi qua và ta nhớ rõ hơi thở của mỗi đệ tử nội môn Thiên Khôi Tông, nhưng chung quanh đây không có ai!" Con chó nhỏ cười nói.
Liễu Như Yên đầu tiên giật mình, sau đó sắc mặt trở nên hoàn toàn u ám.
"Thông báo cho tất cả các cửa thành, bố trí trận pháp truy hồn ngàn dặm, ta sẽ khiến tên đó có cánh cũng khó thoát!" Liễu Như Yên vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Vâng!" Lão quản gia lập tức rời đi.
"Xin lỗi, Đinh trưởng lão, ta có chút việc quan trọng phải làm, xin phép đi trước!" Liễu Như Yên chắp tay hành lễ nói.
"Haha, không sao đâu, giải quyết chính sự là trên hết.” Con chó máy mỉm cười nói.
Liễu Như Yên do dự hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Không biết sau khi bắt được người này giao cho Đinh trưởng lão, hay là..."
“Bắt được hắn lập tức giết, không cần báo cho ta.
"
Con chó máy cười khẩy và quay người rời đi.
Liễu Như Yên là người thông minh như vậy, liền hiểu rõ ý của đối phương!
Sòng bạc Thiên Long, chia cho Đinh Quyền ba mươi phần trăm lợi nhuận, đối phương sao có thể ngồi yên nhìn sòng bạc mất đi thanh danh? Lúc này chỉ có một cách duy nhất là bắt được người đó và giết hắn để cảnh cáo những người khác.
Về việc người đó có phải là đệ tử của Thiên Khôi Tông hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Đinh Quyền ưng thuận là được.
Thân là trưởng lão của Thiên Khôi Tông, địa vị cao cao tại thượng, dù trời có sập cũng có ông ta chống đỡ, sòng bạc của bọn họ chỉ phụ trách giết người mà thôi.
…………
Sở Dương Thành, là thành lớn nhất ở lãnh thổ phía Nam, trên không có cấm không trận pháp, dưới đất có phòng độn trận pháp.
Nếu muốn ra vào thành thì chỉ có thể đi qua cổng thành mà thôi.
Chỉ có tu sĩ ở giai đoạn Kim Đan mới có thể loại những trận pháp này.
Hứa Hắc đứng ở cổng thành, hình dáng thật sự của hắn đã được giấu trong bao, Mã Đằng đã bị hắn thay thế bằng một lão già gầy gò.
Về phần những người theo dõi hắn, Hứa Hắc chỉ cần đi vòng quanh thành hai vòng, dùng thuật biến hình thế là đã hoàn toàn cắt đuôi được chúng.
Sau khi dùng Ngọc Thạch Bàn kiểm tra. xác nhận không có người theo dõi mình, Hứa Hắc dự định rời đi.
Hắn hòa vào đội ngũ đang xếp hàng, thông qua cửa kiểm tra danh tính, chuẩn bị bước ra khỏi cổng thành.
Đột nhiên, hai mắt Hứa Hắc nheo lại, toàn thân cứng đờ.
Hứa Hắc mơ hồ cảm nhận được, ở cổng thành trước mặt có một lớp màng mỏng mà mắt thường không nhìn thấy được, nếu không phải sau khi đột phá, thần thức của hắn tăng cao, thì hắn căn bản sẽ không phát hiện ra được.
Hứa Hắc biết lớp màng mỏng này là gì và hắn đã từng gặp qua nó!
Đó là lớp màng Thần Thức mà hắn đã gặp phải khi rời khỏi Tử Hạ Môn.
Chỉ cần bất kỳ ai hay bất kỳ sinh vật nào đi qua đều sẽ bị in lên một lớp dấu ấn thần thức và bị truy lùng đến tận cùng trái đất.
Bao gồm cả chân thân của Hứa Hắc.
“ Là Sòng bạc Thiên Long làm ư?" Hứa Hắc nheo mắt lại.
Hắn đã thay đổi cổng thành và kiểm tra cẩn thận nhưng kết quả vẫn như cũ.
Mọi cổng thành đều được bố trí tấm màng Thần Thức này.
Hứa Hắc có lý do để nghi ngờ đây là hành động của sòng bạc Thiên Long, nhưng đối phương làm sao có đủ dũng khí nhắm vào hắn?
“Lẽ nào là chỉ thị của cấp cao Thiên Khôi Tông?"
"Bỏ đi, trước mắt không rời khỏi thành nữa, trở về lữ quán đợi hai ngày vậy."
Hứa Hắc đưa nhanh chóng quyết định, không ra khỏi thành nữa. Hắn tìm một quán trọ ngẫu nhiên ở ven đường và vào ở.
Quán trọ của tu sĩ đều có một khoảng sân riêng biệt, Hứa Hắc lấy ra Tứ Can Trận Kỳ hắn đã mua trước đó và cắm chúng vào bốn hướng để tạo thành một trận pháp bảo vệ đơn giản.
Trận pháp này không thể cách cản trở thần thức của tu sĩ Trúc Cơ nhưng nó có thể đóng vai trò cảnh báo để Hứa Hắc biết có được có người theo dõi hắn hay không.
Cùng lúc đó, hắn phái hai con rối lần lượt thuê một quán trọ cách đó ba dặm và một quán trọ cách năm dặm.
Bằng cách này, ngay cả khi chân thân của hắn bị phát hiện, hắn vẫn có thể thay đổi cơ thể khác và có thời gian để trốn thoát.
Đối phương biết hắn có Nhiếp Hồn Kỳ cùng Lôi Kiếp Châu, nhưng vẫn dám nhắm vào hắn, điều này chứng tỏ đối phương có năng lực rất lớn, Hứa Hắc nhất định phải đề phòng.
Tình huống hôm nay, Hứa Hắc đã sớm lường trước được.
Trước đây, hắn hoàn toàn có thể mặc kệ âm mưu của đối phương, trực tiếp ra khỏi thành, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả, cũng sẽ không vô tình thế bị động như hôm nay.
Nhưng Hứa Hắc không hề hối hận.
Muốn hỏi tại sao thì chỉ có bốn từ - thuận theo tiếng lòng!
Hắn đến là để gây sự, làm cho sòng bạc Thiên Long phải mất mặt. Hắn không ngần ngại xúc phạm rất nhiều người và chấp nhận rủi ro lớn chỉ để đạt được mục đích của mình.
Hứa Hắc phất tay, trong sân xuất hiện một thi thể lạnh ngắt.
Đây là thi thể của Mã Viên Viên.
Cô ta đã bị Hứa Hắc giết, nhưng là chết dưới tay của Mã Đằng, một con rối.
"Nếu như không phải ta mà là Mã Đằng thật sự gặp phải tình huống này thì sao..." Hứa Hắc trầm mặc.
Là một người ngoài cuộc, hắn không thể đồng cảm với cô, nhưng đứng trước sự tuyệt vọng và đau khổ của Mã Viên Viên, Hứa Hắc lại có chút đồng cảm.




Bình luận chương 128
Chia sẻ cảm nhận về chương 128 “Suy nghĩ thông suốt, thuận theo tiếng lòng.”