Tát thẳng mặt đối phương, rồi nghênh ngang rời đi
Theo bảng giá, nếu bán ra hơn một nghìn viên đá này thì có thể bán được hơn 50.000 viên linh thạch, nhưng tổng giá trị của những món đồ đã bị cắt ở đây lại không vượt quá 5.000.
Chỉ bằng một phần mười thôi!
Hứa Hắc lắc đầu chửi rủa, bước vào khu đánh bạc bằng đá bên cạnh, tiếp tục chém xuống.
Những viên đá ở đây đều cực kỳ lớn, có viên cao hơn cả người, còn có viên cao hơn một ngôi nhà và có giá trị vô cùng lớn.
Giá thấp nhất là 500, đắt nhất là 100,000!
Hắc dùng thần lực quét qua, nhưng không thể nhìn xuyên thấu chúng, đành trực tiếp cắt hết.
“Quý khách, những viên đá lúc nãy chỉ là đá bình thường. Còn những tảng đá ở đây là những tảng đá quan trọng của Vạn Bảo Các. Một số trong chúng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Xin hãy cân nhắc kỹ hậu quả." Liễu Như Yên nghiêm túc nói.
Bạch Thu Thủy cũng nhắc nhở: "Đúng vậy, ta từng thấy một vị tu sĩ ở chỗ này khi hắn chém ra đã xuất hiện một tia tà khí, giết chết vị tu sĩ đó ngay tại chỗ."
Hứa Hắc nghe được lời này, liền cảm thấy có lý.
Hơn nữa, vừa tiến vào khu vực đá này, hắn liền cảm giác được một ánh mắt tò mò đang quét qua cơ thể hắn, chứng tỏ vẫn còn có cao thủ ẩn náu trong bóng tối.
Có thể là người chuyên canh giữ khu vực đá này.
Liễu Như Yên cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Hắc, đôi mắt cô ta nheo lại, cô ta muốn xem Hứa Hắc sẽ phản ứng thế nào, liệu hắn có rút lui không hay vẫn bất chấp tất cả.
Nếu như hắn chịu dừng lại...
"Vù!"
Đột nhiên, Hứa Hắc rút kiếm chém vào tảng đá gần nhất trị giá ba nghìn viên linh thạch.
“Lão tử ngay cả Lôi Kiếp Châu cũng không sợ, lại đi sợ mối nguy hiểm cỏn con này thôi ư?” Hứa Hắc cười lạnh nói.
Liễu Như Yên trong lòng trầm xuống, biết mình không thể nào cản hắn lại rồi, hắn ta chính là một kẻ điên.
"Rắc!"
Tảng đá nứt ra, lộ ra tia máu bên trong.
Một dòng máu bắn ra từ tảng đá, Hứa Hắc lấy ra lá Nhiếp Hồn Kỳ và thu nó vào trong lá cờ. Chỉ trong giây lát, những con rắn bên trong bắt đầu nuốt chửng những tia máu một cách điên cuồng.
"Cái này……"
Những người xem đều choáng váng.
Hứa Hắc hoàn toàn cắt mở toàn bộ tảng đá, bên trong thực sự có một bộ xương người còn sót lại linh hồn bay ra khỏi đầu bộ xương.
"Đây là... Thượng cổ tu sĩ!" Bạch Thu Thủy kinh ngạc nói.
“Thượng cổ tu sĩ?"
"Làm sao có thể? Thượng cổ không biết đã trải qua bao nhiêu ngàn năm, thi thể của họ đã sớm biến thành tro bụi."
Một số vẫn còn hoài nghi.
Bạch Thu Thủy giải thích: "Thể chất của các Thượng cổ tu sĩ mạnh hơn chúng ta rất nhiều, họ tinh thông luyện thể, xương cốt rất cứng cáp và dày hơn, đây chính là bằng chứng!"
Bạch Thu THuỷ chỉ vào bộ xương.
Mọi người cẩn thận xem xét và so sánh với chính mình, phát hiện ra rằng thực sự là như vậy.
Bộ xương này cao ít nhất hai mét, mỗi chiếc xương dày hơn 30% người bình thường, giống như một người khổng lồ.
"Các tu sĩ thời xưa, mọi người đều là Trúc Cơ hoàn mỹ. Tu sĩ Trúc Cơ ngày nay chẳng khác gì những con kiến ở thời đại đó."
Bạch Thu Thuỷ thở dài, với tư cách là Trúc Cơ hoàn mỹ hiếm có, hắn tuyệt đối có quyền lên tiếng trong vấn đề này.
Tuy hắn có thể dễ dàng thăng cấp trong quá trình tu luyện, nhưng nếu ở thời cổ đại, hắn chẳng là gì cả.
Hứa Hắc không nói gì, vung tay một cái, bộ xương lập tức biến thành tro bụi. Dù người này trước đây có tu vi như thế nào đi nữa thì bây giờ cũng đã vô dụng từ lâu.
Đột nhiên, giữa đống tro tàn, một hòn đá đen to bằng móng tay xuất hiện.
Hứa Hắc nheo mắt lại, dùng tốc độ nhanh như chớp, hắn đem toàn bộ tro tàn, bao gồm cả viên đá đen khó thấy đó thu vào, hầu như không ai chú ý tới điểm này.
Tiếp theo, Hứa Hắc liên tiếp cắt thêm vài viên đá nữa nhưng không tìm thấy kho báu nào.
Đến một tảng đá, đột nhiên nó bắn ra một đạo kiếm khí, gần như cắt đứt cánh tay của con rối, nhưng bên trong cũng chẳng có gì cả.
Điều này khiến Hứa Hắc hiểu rằng, cho dù ở khu đá cao cấp này cũng gần như không thể tìm được bảo vật.
Hứa Hắc nhắm vào một hòn đá trị giá 30.
000 linh thạch và liền dùng kiếm chém xuống, lại phát hiện ra rằng chỉ cắt được một tấc liền không thể cắt được nữa.
Nó cứng đến mức khó tin.
"Viên đá này tên là Thanh Đan, cần phải có sức mạnh của Trúc Cơ đại viên mãn mới có thể phá vỡ nó." Liễu Như Yên ở bên cạnh lặng lẽ giải thích.
Hứa Hắc cau mày, chân thân của hắn không có ở gần đây, chân nhân bất lộ tướng, sau một hồi suy nghĩ, hắn rút phi kiếm ra.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi!"
Hứa Hắc biết rằng không nên gây chuyện quá đáng.
Đối phương nhất định đang bí mật điều tra thân phận của hắn, nói không chừng bọn họ đã tìm được thành viên cấp cao của Thiên Khôi Tông và đang trên đường tới đó. Sau khi ước chừng thời gian, có lẽ bọn họ cũng sắp đến nơi rồi.
Hứa Hắc cố gắng bỏ hòn đá vào túi đựng, nhưng lại thấy nó không hề xê dịch nên đành phải bỏ cuộc.
"Có phải khách quý muốn rời đi phải không?"
Trong mắt Liễu Như Yên hiện lên tia vui mừng.
“Làm sao, ngươi không muốn ta rời đi ư? Được thôi, ta còn có thể chơi tới sáng." Hứa Hắc cười nói.
Nụ cười của Liễu Như Yên chợt cứng đờ.
"Ha ha, hôm nay thôi bỏ đi, ta còn có việc quan trọng phải làm, hi vọng lần sau tới Sở Dương thành ta lại được mời tới nhé."
Mọi người thầm mắng trong lòng, mau cút khỏi đây đi, ai mời ngươi thì hắn là đồ ngốc!
Liễu Như Yên trong lòng đã sớm không nhịn được nữa, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nói: "Sau này chỉ cần có khách quý như Mã Đằng tiên sinh tới thành, ta hứa sẽ nhiệt tình mời ngươi!"
"Vậy ta nhất định sẽ đến như đã hứa." Hứa Hắc chắp tay nói: "Tạm biệt!"
Hắn cầm trong tay Lôi Kiếp Châu, xoay người rời đi.
Sau khi đi ra khỏi khu vực này, cảm giác ánh mắt dò xét đã biến mất, khiến Hứa Hắc thở phào nhẹ nhõm.
Đúng như dự đoán, người trong bóng kia này chỉ canh giữ khu vực đá quý này thôi, hắn sẽ không để mắt đến những nơi khác.
Hứa Hắc vô thức liếc nhìn Ngọc Thạch Bàn mà Hắc Hoàng đưa cho mình, phát hiện bên cạnh chỉ có một chấm đỏ lớn của Liễu Như Yên.
Điều này khiến Hứa Hắc băn khoăn, theo suy đoán của hắn, người trong bóng tối kia cũng là một tu sĩ Kim Đan cao cấp, tại sao hắn lại không phát hiện ra được?
"Xem ra vật này không phải toàn năng." Hứa Hắc nghĩ thầm.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, HuHắc quang minh chính đại rời khỏi Sòng bạc Thiên Long.
Sau khi hắn bước ra ngoài liền có người bí mật theo dõi hắn.
Không biết người này là người được sòng bạc cử đến hay chỉ là người qua đường.
Nhưng có một người đi theo hắn một cách công khai, đường đường chính chính, đó là thiếu gia nhà họ Bạch, Bạch Thu Thủy.
Người này mặc áo bào trắng, quần áo bồng bềnh, khí chất bất phàm, theo sau hắn một khoảng, không nhanh cũng không chậm.
"Không biết ta nên xưng hô với vị bằng hữu này thế nào a?" Bạch Thu Thuỷ chắp tay hỏi.
"Mã Đằng." Hứa Hắc đáp.
"..." Bạch Thu Thủy đương nhiên biết con rối này tên Mã Đằng, chỉ có thể xấu hổ cười nói: "Vậy từ nay về sau ta sẽ gọi là Mã ca vậy."
Hứa Hắc thực sự không có hứng thú với người này.
Hắn chỉ muốn đuổi người này đi, liền nói thẳng: "Nếu có chuyện gì thì hãy nói thẳng, đừng đi theo ta nữa được không?"
"Ừm..." Bạch Thu Thủy do dự một chút rồi hỏi: "Ta muốn hỏi, vừa rồi nếu Phường chủ đó làm khó ngươi, Mã ca thật sự có thể cho nổ Lôi Kiếp Châu không?"
"Đương nhiên." Hứa Hắc nói.
Bạch Thu Thuỷ lau mồ hôi trên trán và nói: “Mã ca, huynh cũng là một Trúc Cơ hoàn mỹ đúng không?"
Hứa Hắc từ chối trả lời câu hỏi này.
"Mã ca, không cần giấu diếm, thân là người Tần Quốc, Bạch gia ta từ nhỏ đã giao tiếp với tu sĩ của Thiên Khôi Tông, Trúc Cơ bình thường không thể nào có được kỹ năng điều khiển con rối điêu luyện như vậy được.” Bạch Thu Thuỷ hùng hồn nói.
Hứa Hắc lấy ra Nhiếp Hồn Kỳ lạnh lùng nói: “Nếu lại đi theo ta, đừng trách ta trực tiếp ra tay.”
Bạch Thu Thủy lập tức cứng đờ.
"Ta không có ý xấu, ta chỉ là muốn hỏi một số vấn đề. Mã ca đã không muốn nói, ta đành cáo từ vậy!" Bạch Thu Thủy nắm chặt tay, rất quả quyết quay người rời đi.




Bình luận chương 127
Chia sẻ cảm nhận về chương 127 “Tát thẳng mặt đối phương, rồi nghênh ngang rời đi”