Thiên trường địa cửu, khi nào thua sạch mới thôi.
Trong lòng Liễu Như Yên tràn ngập sự hỗn loạn.
Lôi Kiếp Châu, vũ khí chiến tranh vĩ đại, có tiền cũng kiếm không ra!
Việc tạo ra hạt châu này vô cùng khó khăn. Nó chỉ có thể được tạo ra khi có tu sĩ độ kiếp dẫn tới lôi kiếp, có thêm một người có tu vi cao cường bên cạnh. Người này sẽ sử dụng phương pháp luyện chế vũ khí tối cao để thu thập từng chút một các đạo lôi kiếp vào một điểm mới tạo ra được Lôi Kiếp Châu.
Với điều kiện khắc nghiệt như vậy đã dẫn đến việc không thể tạo ra hàng loạt Lôi Kiếp Châu được, cho nổ một viên thì ít đi một viên.
Rốt cuộc thân phận của người này là gì? Làm sao có thể có được Lôi Kiếp Châu?
"Đạo hữu đừng xúc động, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Bỏ Lôi Kiếp Châu xuống trước đã được không?" Liễu Như Yên thật sự sợ hãi, tên này điên rồi.
"Ta không hề xúc động, chỉ là tay ta bị run, không chịu được sự kích thích. Tốt nhất ngươi đừng nói gì làm ta bị kích thích." Hứa Hắc bình tĩnh nói.
"Được rồi, mọi việc đều sẽ nghe theo ngài. Chúng ta tiếp tục hiệp hai nhé?" Liễu Như Yên lo lắng đến mức toát cả mồ hôi.
Nhược điểm lớn nhất của ngọc Lôi Kiếp là không phân biệt được bạn và thù, nếu sử dụng thì tất cả đều chết, tuyệt đối không được nghi ngờ sức mạnh của nó.
Năm đó, cô ta đã triển khai vô số đội hình phòng thủ cấp ba, sử dụng vô số vũ khí ma thuật và có các cao thủ bảo vệ, mới có thể sống sót qua bốn mươi chín kiếp thiên kiếp, nhưng vẫn khiến cô ta bị thương nặng.
Nếu trong tình huống không chuẩn bị trước này mà gặp phải lôi kiếp, đừng nói là cô ta, toàn bộ Sòng bạc Thiên Long và thậm chí một nửa khu thương mại này sẽ bị phá hủy!
Hứa Hắc nhìn chằm chằm cô ta, trầm mặc hồi lâu mới đặt Lôi Kiếp Châu xuống, thu hồi nó lại.
Liễu Như Yên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đám đông theo dõi đã không còn tâm trạng để hóng chuyện.
Ngoại trừ một số ít người không sợ chết, phần lớn đều vội vàng giải tán chạy trốn khỏi sòng bạc Thiên Long để tránh cho kẻ điên này thực sự kích nổ Lôi Kiếp Châu mà không còn mạng đi về.
Bạch Thu Thủy do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quay lại.
Cũng không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Một lúc sau, chỉ còn lại nhân viên sòng bạc, nô lệ và một số khán giả ở đây.
Liễu Như Yên cử một tên nô lệ già đang trong giai đoạn Trúc Cơ lên võ đài. Theo lệnh của Hứa Hắc, cả hai ngay lập tức bắt đầu chiến đấu.
Lúc này, lão quản gia vừa bị cụt mất một cánh tay quay lại. .
“Phường Chủ, đã điều tra rõ ràng mọi chuyện. Nguyên nhân là do..."
Lão quản gia một mạch kể lại mọi chuyện.
"Hai tên khốn này..."
Lưu Như Yên nghe xong lời này sắc mặt trở nên vặn vẹo, trong lòng cô ta âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Trương Cuồng và Chu quản gia. Hai tên sao chổi này, chọc ai không chọc, lại chọc vào tên điên này.
Những tên làm việc ở sòng bạc này đã làm ra rất nhiều chuyện bẩn thỉu. Đối với chúng, nhất là những kẻ chuyên đi đòi nợ thì việc bắt cóc, giết người, hãm hiếp những cô gái trẻ là chuyện thường tình.
Thậm chí những người không có tiền đánh bạc bọn chúng cũng dụ họ đem người nhà, con cái họ ra để làm tiền cược.
Với nhiều loại thủ đoạn như vậy, sòng bạc Thiên Long đã trở thành nơi hoạt động kinh doanh có lợi nhuận cao nhất dưới trướng của Vạn Bảo Các.
Bình thường Liễu Như Yên cũng không thèm để ý.
Nhưng hai tên ngốc này ngay cả người ta là ai cũng chưa tra rõ đã dám ra tay. Một tuần trước, họ đã tống tiền Mã Đằng 1.300 viên linh thạch, hắn ta không tính sổ là may lắm rồi. Lần này, bọn chúng còn dám lập mưu xúi giục Mã Viên Viên gây chuyện.
Chẳng trách người ta lại muốn tới gây rắc rối.
"Ahhh!!"
Tay chân của Chu quản trở nên vặn vẹo, ông ta la hét đầy đau đớn, cuối cùng ông ta lại tự nổ tung và cả hai cùng banh xác.
Đột nhiên, Sòng bạc Thiên Long mất đi hai Trúc Cơ.
Thật là một sự xấu hổ chưa từng có!
Liễu Như Yên âm thầm thở dài, hôm nay cô ta chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo, lấy ra 10.000 viên linh thạch đưa lên.
"Tiếp tục!"
Hắc lấy ra Lôi Kiếp Châu, đi về phía bên trong sòng bạc.
Liễu Như Yên nghiến răng nghiến lợi đi theo.
"Không biết, vị khách quý này muốn chơi bao lâu?" Liễu Như Yên hỏi.
"Chơi cho đến thiên hoang địa lão, chơi đến khi nào thua sạch thì thôi" Hứa Hắc chế nhạo nói.
Cho đến khi hắn ta thua hết tiền..
. Mí mắt của Liễu Như Yên giật giật.
Các thành viên của sòng bạc bên cạnh cũng đều nghiến răng nghiến lợi.
"Haha, ngay từ đầu là người của ngươi mời ta tới chơi, hôm nay ta tới sao lại không hoan nghênh vậy?"
"Không dám, không dám!”
Liễu Như Yên ngoài mặt tỏ ra vui vẻ, nhưng trong lòng lại tiếp tục chửi bới hai tên kia.
Tiếp theo, Hứa Hắc bắt đầu chơi trò chiến đấu giữa con người và quái vật.
Sòng bạc Thiên Long đã nuôi rất nhiều quái vật, dù bị mua hay bị bắt, thì chúng đều được thiết lập những thứ tương tự như cơ quan điều khiển, để con người có thể điều khiển chúng.
Thông qua cơ quan nhỏ này, có thể bí mật kiểm soát việc thắng thua, từ đó kiếm được rất nhiều tiền cược.
Cờ bạc, mười lần chín lần thua, chỉ có một cách để thắng, đừng đánh bạc.
Đương nhiên, Hứa Hắc là ngoại lệ, không thể áp dụng cách này được.
Nếu ngươi có thể cầm Lôi Kiếp Châu đến sòng bạc thì những người khác đảm bảo sẽ cho thắng tuyệt đối.
"Để con chuột đó chiến đấu với con mèo lớn đó đi. Tôi đặt cược cho con chuột thắng, cược 10.000 viên linh thạch!" Hứa Hắc chỉ vào con chuột yêu và con mèo yêu trong lồng.
Mọi người nhìn nhau.
Con chuột này chỉ mới ở giai đoạn Thông Linh Trung Kỳ, còn yêu mèo lại ở giai đoạn cuối, có huyết áp ức chế, vậy làm sao có thể chiến thắng được?
Liễu Như Yên ném cho thuộc hạ một ánh nhìn, người quản lý ngay lập tức sắp xếp để đưa hai con yêu quái vào võ đài.
Cuộc chiến bắt đầu.
Chỉ mới vừa chạm trán, con yêu chuột đã bị nuốt vào trong miệng, không thể chống trả.
"Két!"
Đột nhiên, tay Hứa Hắc run lên, thân thể hắn trở nên căng thẳng, Lôi Kiếp Châu cũng khẽ rung lên.
"Dừng lại!"
Tất cả mọi người mặt đều biến sắc.
Lão quản gia lập tức làm một động tác, con chuột đột nhiên phát điên lên, nó từ miệng con mèo chui ra, con mèo trở nên nên uể oải lạ thường, thì ra cổ nó đã bị cắn đứt.
Yêu chuột, chiến thắng!
Tay Hứa Hắc ngừng run, cầm lấy những viên linh thạch thắng được, hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bạch Thu Thủy đột nhiên cảm thấy hối hận.
Tên này rõ ràng là đang đùa với lửa mà!
“Ngươi là một kẻ điên, một kẻ biến thái!"
Bạch Thu Thuỷ là người có tính cách ngang ngược, nhưng đối mặt với một người biến thái như vậy, hắn ta thậm chí không dám ho he gì cả.
Về lý do tại sao hắn quyết định ở lại.
Chủ yếu là vì hắn ta tò mò làm sao đối phương có thể tự tin dùng năng lực của mình để chứng tỏ bản thân với mọi người và hắn muốn học hỏi điều đó.
Đây là một kiến thức sâu sắc.
“Ngươi và ngươi hãy lên khán đài, và chiến đấu với con gấu mù đó đi."
Hứa Hắc tùy ý chỉ vào hai người trong đám đông.
"TÔI?"
Hai người này, đều là nhân viên của sòng bạc, chịu trách nhiệm tiếp đón, dụ dỗ khách hàng, hai người chết đứng tại chỗ.
Lão quản gia liền vung tay ném hai người đó lên.
Kết quả dễ dàng đoán được, Hứa Hắc lại kiếm được thêm 10.000 viên linh thạch, hai người kia đều về tây thiên cả.
Sau đó, Hứa Hắc lần lượt bày ra đủ loại chiêu trò, tổng cộng thu được năm mươi vạn linh thạch.
Sòng bạc kiếm được rất nhiều tiền, nhưng phần lớn đều đem đi cống nạp nên bọn chúng cũng không còn lại bao nhiêu tiền cả.
"Mau đi điều tra, tìm cho ra đệ tử của Thiên Khôi Tông đã đến Sở Dương thành!" Liễu Như Yên âm thầm thúc giục.
"Vâng!" Lão quản gia nhanh chóng rời đi.
…
Hứa Hắc đến khu đánh bạc bằng đá.
Những viên đá ở đây được cho là được đào ra từ khu vực khai thác linh thạch, bên trong có thể có những viên linh thạch cao cấp và vật liệu luyện chế vũ khí quý hiếm.
Nhưng phần lớn đều là đồ bỏ đi.
Hứa Hắc lười nhìn kỹ liền lấy Thôn Linh Kiếm ra chém từng hàng một, từng cái một, toàn bộ đều bị hắn cắt ta, rất nhiều bảo vật cũng bị hư hại do sự bất cẩn của hắn.
Mọi người nhìn thấy đều há hốc mồm.
Khu vực này có một ngàn viên đá, viên rẻ nhất cũng phải vài chục viên linh thạch, viên đắt hơn thì mấy trăm, đều bị tùy tiện mà chém ra như vậy!
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Hứa Hắc chỉ cắt ra hai viên linh thạch cao cấp và một đống đồ không có giá trị gì, điều này cho thấy hắn ta tay thối đến mức nào.
"Trời tối quá, tối quá!"
Hứa Hắc lớn tiếng chửi bới.
Ai cũng thầm mắng trong lòng nhưng không dám nói ra.




Bình luận chương 126
Chia sẻ cảm nhận về chương 126 “Thiên trường địa cửu, khi nào thua sạch mới thôi.”