Đạo hữu, xin bình tĩnh, có gì cứ từ từ nói.
Đầu của người phụ nữ mặc sườn xám lăn xuống một bên đại sảnh.
Những tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên im bặt, mọi người đều lùi lại phía sau để tránh bị đầu người kia văng trúng.
Nhưng cũng có một số tu sĩ với vẻ mặt giễu cợt, như đang xem trò vui.
Kẻ cuối cùng giết người ở sòng bạc Thiên Long cỏ trên mộ cũng đã cao một mét rồi.
"Ngươi thật to gan, dám giết người trong sòng bạc Thiên Long! Ngươi là tự tìm chết à!"
Một ông già mặc quần áo vải bố xuất hiện, không nói một lời liền giơ tay muốn trấn áp Hứa Hắc. Một bàn tay to như chiếc quạt lá đuôi mèo từ trên đầu Hứa Hắc rơi xuống như một ngọn núi đè xuống.
Tu vi của người này đã đạt đến Trúc Cơ Hậu , đối mặt với kẻ gây rối như Hứa Hắc, nếu ra tay nhất định sẽ giết chết hắn!
Bản thể thật sự của Hứa Hắc được giấu dưới lòng đất bằng một lá bùa tàng hình. Chỉ với bản sao này thì không thể đối đầu với một người mạnh như này được.
Nhưng sắc mặt Hứa Hắc không thay đổi, hắn lấy ra Nhiếp Hồn Kỳ tung lên trời.
"Hú hú hú hú..."
Một đám lớn hư huyễn đầu rắn đột nhiên từ trong lá cờ phóng ra, cắn về phía bàn tay to lớn trên khung trung, mỗi vết cắn đều để lại một khe hở lớn, trong phút chốc, lòng bàn tay vỡ vụn.
“Có chút thủ đoạn a.”
Ông già nheo mắt lại, lấy ra một chiếc lò đồng vung ra ngoài, trong lúc suy nghĩ, lực hút trong lò đồng đột nhiên bùng nổ, bên trong bùng lên một ngọn lửa, như muốn hút linh hồn của những con rắn vào trong đó và thiêu sống chúng.
Đột nhiên, một con mãng xà ngẩng đầu phun ra một dòng nọc độc, đổ lên bếp đồng làm nó phát ra tiếng rít, tỏa ra khói xanh rồi lập tức bốc hơi sạch, không hề để lại một chút vết tích nào cả.
“Cái gì?” Ông già sửng sốt, lùi lại như nhìn thấy ma. Ông ta nhìn thấy con mãng xà bay lên không trung, há miệng muốn cắn vào đầu ông ta.
"Linh hồn của quái vật cấp ba!"
Ông già kinh hoàng và hét lên đầy tuyệt vọng: “Phường chủ, cứu tôi!"
"Bùm!"
Một sức mạnh vô hình làm rung chuyển không trung, con mãng xà bị chặn lại giữa chừng nhưng nó vẫn phun ra nọc độc và chui vào tay áo ông già.
"Á!!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, ông già nhanh chóng quyết định chặt đứt cánh tay của mình, trong nháy mắt cánh tay biến thành tro bụi.
Hứa Hắc vung tay thu lại Nhiếp Hồn Kỳ, thu hồi toàn bộ linh hồn mãng xà bay trở lại vào trong kỳ hồn.
Sau khi mạnh lên, những linh hồn rắn yêu này bước đầu đã có được một số bản năng. Không giống như những linh hồn oán hận chỉ biết giết chóc, chúng có một số ý thức tự chủ nhất định.
Vì vậy, nó hoàn toàn thể được thu hồi lại sau khi được thả ra.
Giữa không trung, bóng dáng một người phụ nữ mặc áo đỏ dần dần hiện ra, khoảng chừng trung niên, nước da trắng, đôi chân dài, môi đỏ và hàm răng trắng như sứ, đem lại vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Bà ta là chủ sở hữu của sòng bạc Thiên Long, Liễu Như Yên.
“Không ngờ tiệm cờ bạc nhỏ của tôi lại thu hút được một vị khách quý như này.” Liễu Như Yên bình tĩnh nói, trong giọng điệu không hề có chút tức giận.
“Phường chủ, cái này..."
Ông già lúc nãy bị mất một tay vội vàng đến truyền tin, tên Trúc Cơ Sơ này dám công khai giết người ở đây, nếu không giải quyết hắn thì mặt mũi của bọn họ biết để đâu.
"Ngươi lui xuống đi."
Liễu Như Yên liếc ông ta một cái, ông già liền run rẩy cúi đầu rời đi.
Sau đó, nữ tử áo bào đỏ nhìn Hứa Hắc, cười nói: "Vị khách quý này, ngươi muốn chơi cái gì?"
"Ta đã nói rồi, cược mạng." Sắc mặt Hứa Hắc không thay đổi.
"Được thôi, sòng bạc Thiên Long của chúng ta từ xưa đã có quy tắc, khách có thể chơi bất cứ thứ gì họ muốn." Liễu Như Yên khẽ gật đầu.
Cảnh tượng kỳ lạ như vậy đã khiến toàn bộ đám đông náo động.
Sòng bạc Thiên Long là thế lực kiếm được nhiều tiền nhất dưới trướng Vạn Bảo Các, cũng là nguồn kinh tế chính của Vạn Bảo Các. Ngay cả các tu sĩ ở cấp Kim Đan cũng không dám gây rối ở đây.
Nhưng tên tu sĩ trung niên này lại dám công khai giết người ở đây , thậm chí còn đánh gãy tay của quản gia, làm sao lại được bỏ qua như thế chứ?
“Hắn ta không phải là tên cờ bạc nổi tiếng Mã Đằng sao? Hắn ta còn bán cả vợ con mình.”
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Trời ạ, Mã Đằng từ khi nào có bối cảnh lớn như vậy!"
Mọi người bắt đầu nghi ngờ Mã Đằng chó ngáp phải ruồi. Không chỉ đạt đến giai đoạn Trúc Cơ Sơ , mà hắn còn có được bối cảnh rất lớn, dám giết người trong sòng bạc Thiên Long mà không bị bắt.
Những người có mặt ở đây phần lớn đều là người Sở Quốc, có rất ít người đến từ Tần Quốc.
Cả đời bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với đệ tử nội môn của Thiên Khôi Tông, thậm chí không thể nào ngờ được đây chỉ là một con rối mà thôi.
Nhiều người chưa bao giờ nghe nói đến phương pháp dùng con rối thay thế người thật này. Chỉ có những người điều hành cấp cao nhất của sòng bạc Thiên Long mới biết, nhưng bọn họ không hề vạch trần.
Hứa Hắc bước tới một võ đài, vung tay một cái.
"Vù!"
Một bóng người bay lên võ đài, đó là tên Trương Cuồng bị hắn điều khiển.
"Ngươi cược với ta đi, ngươi phái người lên đài đấu với người này, người của ngươi thắng, ta thua ngươi 1 vạn, người của ngươi thua, thì đưa ta 1 vạn, được chứ?” Hứa Hắc thản nhiên nói.
Liễu Như Yên khẽ gật đầu, nói: "Được!"
Cô ta vẫy tay, một người đàn ông mạnh mẽ bước ra từ giữa những nô lệ và tiến lên võ đài. Người đàn ông này đã đạt đến trạng thái Luyện Khí tầng 10, tương đương với trình độ tu luyện của Trương Cuồng.
Những người chứng kiến xung quanh đều ngơ ngác.
Tên này rõ ràng là tên Trương Cuồng chuyên phụ trách đòi nợ, sao đột nhiên lại thành nô lệ trên võ đài rồi.
Hơn nữa vẻ mặt của hắn ta còn có vẻ rất bình tĩnh.
“Những người còn lại cũng có thể đặt cược, tỷ lệ 2 ăn 1, ta sẽ đích thân làm chủ! Ta cho các ngươi một nén nhang suy nghĩ."
Mọi người nhìn nhau, không ai dám đặt cược.
Loại chuyện này thoạt nhìn không đơn giản, ai có đầu óc tỉnh táo lại dám nhúng tay vào?
Tuy nhiên, có rất nhiều tay nghiện cờ bạc ở đó với chỉ số IQ cực thấp lập tức đánh mất lý trí và một số người có gia thế lớn.
Sau thời gian một nén nhang vẫn có rất nhiều người đặt cược.
"Ta mua một trăm, Trương Cuồng thắng."
“Ta cá là tên nô lệ đó sẽ thắng, ba trăm…”
Không lâu sau, Hứa Hắc nhận được số tiền đặt cược là ba nghìn viên linh thạch.
“Ta mua năm ngàn linh thạch, Trương Cuồng thắng.”
Người cược cuối cùng là một tu sĩ trẻ.
Người này có khí chất ngang ngược với vẻ ngoài đẹp trai. Cậu ta tuy còn trẻ nhưng đã đạt đến Trúc Cơ Trung Kỳ.
"Người này chính là Bạch gia thiếu gia, Bạch Thu Thủy!"
"Người này là một thiên tài, nghe nói là một cao thủ Trúc Cơ hoàn mỹ hiếm có, thậm chí có thể bộc phát tiến thẳng lên Trúc Cơ Hậu Kỳ."
Tiếng thì thầm gần đó truyền đến bên cạnh.
Hứa Hắc không khỏi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ “Trúc ơ hoàn mỹ" xuất hiện trên người người khác.
Bạch gia, Hứa Hắc đã hơn một lần nghe nói đến gia tộc này, nghe nói là một gia tộc nổi tiếng ở Tần Quốc. Bạch Tu, Bạch Dã đều là người của Bạch gia.
Bạch Thu Thủy liếc nhìn Hứa Hắc, khẽ gật đầu.
Hứa Hắc không để ý tới, trực tiếp nói: "Bắt đầu!"
Hứa Hắc vừa dứt lời, liền khống chế Trương Cuồng lao về phía trước, bắt đầu giao tranh.
Tên nô lệ đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, dù là ma thuật hay rèn luyện thể chất, hắn đều đã đạt đến trình độ Luyện Khí tầng cao nhất. Chỉ xét về sức mạnh, rõ ràng hắn mạnh hơn Trương Cuồng rất nhiều.
Tuy nhiên, Trương Cuồng là đang bị Hứa Hắc kiểm soát.
"Bùm!!!"
Sau vài đòn, Hứa Hắc điều khiển Trương Cuồng ôm lấy tên nô lệ và cho hắn nổ tung. Cả hai tên cùng lúc chết tại chỗ.
Mọi người đều chết lặng.
Bọn họ chưa bao giờ chứng kiến việc tự hủy chính mình trong một trận chiến trên võ đài.
“Hoà rồi, ta thắng hết!"
Hứa Hắc đã thu thập tất cả linh thạch của những người đã đặt cược trước đó, bao gồm cả của Liễu Như Yên. Hắn kiếm được một khoản lãi nhỏ là 18 nghìn.
Hứa Hắc mặc kệ vẻ mặt tức giận của tất cả bọn họ, cho con rối Chu quản gia lên võ đài, hắn nói: "Hiệp thứ hai, ta sẽ để ông ta thách đấu. Các ngươi cũng có thể cử người khác. Luật chơi vẫn như cũ."
Chu quản gia đang ở giai đoạn Trúc Cơ Trung Kỳ nên chưa hoàn toàn bị kiểm soát, trong mắt ông ta có sự sợ hãi sâu sắc nhìn Liễu Như Yên như thể đang cầu cứu.
Liễu Như Yên hít sâu một hơi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Vị khách quý này, ta tôn trọng ngươi, cho ngươi chút thể diện, hy vọng ngươi có chừng mực. Sòng bạc Thiên Long của chúng ta cũng không phải là nơi dễ dàng bị bắt nạt!"
Liễu Như Yên làm sao có thể không nhìn ra Hứa Hắc không có ý chơi bạc, hắn chỉ tới đây để gây sự?
Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cùng hắn chơi đùa một trận, là để cho hắn chút thể diện, nhưng nếu hắn ngay cả Trúc Cơ của cô ta cũng dám giết, thế thì mặt mũi của cô ta để đâu chứ?
Có thể đảm nhận chức vụ phường chủ, thì cô ta cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Cho rằng là đệ tử của Thiên Khôi Tông thì cô ta sẽ sợ chắc?
“Gì cơ?"
Hứa Hắc cười lạnh, từ trong túi đựng đồ lấy ra một thứ gì đó.
"Ngươi nói nhỏ quá, ta không nghe rõ ngươi vừa nói cái gì, ngươi có thể nhắc lại được không?"
Trong mắt Hứa Hắc có một tia sáng lạnh, hắn ấn nhẹ vào lòng bàn tay. Hạt châu trong tay tản ra hơi thở hủy diệt, một vệt tia sét lan ra, tạo ra một tiếng sấm vang trời. Đó là Lôi Kiếp Châu .
“Mau chạy đi!"
Cả đám người đều tái mặt và điên cuồng chạy trốn. Ngay cả vẻ mặt của Bạch Thu Thuỷ cũng thay đổi dữ dội, nhanh chóng lùi lại vài trăm bước, thậm chí còn lấy ra một lá bùa dịch chuyển để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Liễu Như Yên không còn giữ được bình tĩnh nữa, sắc mặt thay đổi nghiêm trọng, kinh hãi hét lên: "Đạo hữu, bình tĩnh! Có gì cứ từ từ nói!”




Bình luận chương 125
Chia sẻ cảm nhận về chương 125 “Đạo hữu, xin bình tĩnh, có gì cứ từ từ nói.”