Sinh Mệnh, Đến Không Dễ Dàng
Vương Tiểu Ngưu ngã xuống đất, từ từ tỉnh lại.
Trong cơ thể cậu được truyền linh khí, tri giác khôi phục được phần nào, nhưng do cơ thể đói khát và thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, cậu vẫn còn yếu ớt.
Ngay cả lần treo cổ này cũng đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cậu.
Là một người đọc sách, cậu không muốn nằm trên giường chết đói một cách im lặng, cậu muốn tự kết liễu cuộc đời mình.
Vương Tiểu Ngưu bò dậy, định buộc lại nút thắt đã đứt.
Đột nhiên, cậu sững sờ.
Cậu cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, thứ khí tức mà cậu đã không gặp trong suốt hai năm, nhưng lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Vương Tiểu Ngưu mờ mịt nhìn xung quanh, lẩm bẩm: " Xà Tiên Tiền bối?"
Xà Tiên.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hắc được gọi như vậy.
Trước đây, nó không phải là lão xà yêu, thì là lão xà vương, hoặc là súc sinh gì đó.
Hứa Hắc truyền âm: "Thế nào là tiên?"
Nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu, Vương Tiểu Ngưu hít sâu một hơi, trầm ngâm nói: "Người, núi, bất tử*."
*Tiểu Ngưu hiểu lầm rằng Hứa Hắc muốn hỏi cách viết chữ “Tiên”
"Người, núi, bất tử..." Hứa Hắc lẩm bẩm.
Nó hỏi không phải là cách viết, mà là ý nghĩa.
Tuy nhiên, Hứa Hắc căn bản không muốn hỏi loại câu hỏi cao siêu này, chỉ có những kẻ thích đố chữ mới làm vậy.
Hứa Hắc chuyển sang hỏi: "Tại sao ngươi lại tự tử?"
Nghe vậy, Vương Tiểu Ngưu im lặng hồi lâu, thở dài nói: "Nước sắp mất, ta sống còn có ý nghĩa gì?"
"Là vì ngươi không có gì ăn, sắp chết đói rồi phải không." Hứa Hắc nói.
"..." Vương Tiểu Ngưu nghẹn lời.
Trong nhà một xu cũng không còn, đồ ăn cũng hết, cậu chỉ muốn nhân lúc còn chút sức lực, treo cổ tự tử.
Tự tử vì danh tiết còn hơn là nằm trên giường chết đói.
Như vậy truyền ra ngoài, cậu cũng có thể lưu lại tiếng thơm.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cậu lại nảy ra ý nghĩ chết vì nước, khí thế bừng bừng, vì vậy mới có cảnh tượng vừa rồi.
Hứa Hắc bất lực thở dài.
Một tia sáng lóe lên, trước mặt Vương Tiểu Ngưu xuất hiện một chiếc bình ngọc.
"Ngươi đang bị thiếu nước nghiêm trọng, hãy uống cái này trước." Hứa Hắc truyền âm.
Vương Tiểu Ngưu vội vàng cầm lấy bình ngọc, uống một hơi cạn sạch chất lỏng bên trong.
Ngay lập tức, cậu cảm thấy cơ thể có một chút cảm giác mát mẻ, ngay cả cơn đói cũng giảm bớt, khôi phục lại một chút thể lực.
Hứa Hắc không mang theo thức ăn của phàm nhân, nên đã lấy ra một ít chất lỏng linh khí vừa rồi và đặt xuống đất.
Vương Tiểu Ngưu uống liên tục mấy ngụm, sắc mặt hồng hào trở lại.
"Bây giờ, còn muốn chết không?" Hứa Hắc hỏi.
Vương Tiểu Ngưu do dự một chút, lắc đầu.
Tuy nhiên, cậu lại nói thêm: " Xà tiên tiền bối, người đừng xem thường người đọc sách, rất nhiều đồng học của ta thà đứng chết chứ không chịu làm nô lệ cho người khác."
"Nếu thật sự có một ngày, ta bị quân Tần bắt đi làm nô lệ, ta cũng sẽ tự tử."
Đó đúng là sự thật, ánh mắt của Vương Tiểu Ngưu trong veo, không hề có dấu hiệu nói dối.
“Linh trí không dễ có được, không biết phải trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi mới có thể làm người một đời. Dù vậy, ngươi vẫn muốn tự sát sao?”
Hứa Hắc thốt lên sự thắc mắc của mình.
Vương Tiểu Ngưu lặng thinh, cậu không trả lời, vì với cậu, câu hỏi này quá sâu xa.
“Vương Tiểu Ngưu, còn em gái ngươi đâu?” Hứa Hắc chuyển chủ đề.
“Em gái ta, năm ngoái đã bị nhà họ Trần mua về làm nha hoàn. So với sống khổ sở với ta, nó về nhà họ Trần được no đủ, không lo chết đói. Hơn nữa, có thầy Chu trông coi, nó cũng được học chữ.”
Vương Tiểu Ngưu chậm rãi kể.
Thầy Chu, hay còn gọi là Chu tiên sinh, là một thầy đồ nổi tiếng của thị trấn nhà họ Trần, rất có tài hoa và giỏi về thơ phú, từng đỗ trạng nguyên năm xưa.
Nghe nói, ông đã đắc tội với quyền quý đương triều, không thể làm quan, mới trở về làm thầy giáo, dạy dỗ học trò.
Hứa Hắc cũng từng nghe dân làng nói về vị tiên sinh này, thường mở lớp học miễn phí cho trẻ em trong thôn, được mọi người hết mực khen ngợi.
“Đáng tiếc, thời buổi loạn lạc, không biết nhà họ Trần giờ ra sao, nghe nói có rất nhiều tiên nhân đã đến đó.”
Vương Tiểu Ngưu thở dài, rồi bổ sung: “À, đúng rồi, Xà tiên tiền bối, ta không còn tên là Vương Tiểu Ngưu nữa, Chu tiên sinh đã đặt tên cho ta. Giờ ta tên là Vương Đỉnh, chữ 'đỉnh' trong ‘nhất ngôn cửu đỉnh’.”
“Vương Đỉnh.. tên hay đấy.” Hứa Hắc thầm nghĩ.
Nó tự hỏi liệu mình có nên nhờ Chu tiên sinh đặt cho một cái tên. Cái tên Hứa Hắc nghe quê mùa thế nào ấy.
Nhưng thôi, đã quen rồi, không cần đổi nữa.
Khi tự đặt tên cho mình ngày xưa, vốn từ của nó quá hạn hẹp, chẳng nghĩ ra từ gì hay ho.
Hứa Hắc bất ngờ nhận ra rằng, nói chuyện với Vương Tiểu Ngưu thật ra cũng khá thú vị. Nó liền rời khỏi đó một lát, đi ra ngoài bắt một con gà rừng, định nướng cho Vương Tiểu Ngưu ăn.
Chỉ có điều, vừa phun lửa ra, con gà đã biến thành than đen.
Vương Đỉnh chẳng mảy may để ý, vớ lấy con gà cháy đen và bắt đầu nhét vào miệng ăn.
Đã lâu lắm rồi, cậu chưa được ăn gì.
Hứa Hắc tiếp tục đào khoai lang và bắt vài con thỏ rừng, rồi đem đến nhà Vương Đỉnh.
“Năm xưa, ta đã ăn vài con cá của nhà họ Vương, hôm nay coi như trả lại ân tình.” Hứa Hắc thầm nghĩ.
Điều này trái ngược hoàn toàn với cách hành xử thường ngày của nó. Hứa Hắc cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy.
Lòng trắc ẩn?
Thật nực cười, một con rắn như nó làm gì có lòng trắc ẩn với phàm nhân?
Nhưng Vương Đỉnh thực sự có gì đó khác biệt, dù không có thần thức, cậu vẫn luôn cảm nhận được sự hiện diện của nó.
Hứa Hắc suy nghĩ hồi lâu, định rời đi, nhưng trước khi đi, nó muốn nói gì đó.
“Vương Đỉnh.”
Hứa Hắc nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt và chậm rãi nói: “Luân hồi chuyển kiếp làm người không dễ dàng. Cuộc sống hiện tại của ngươi là điều mà vô số sinh linh ao ước.”
“Ngươi có biết rằng, một nghìn con rùa biển mới sinh, chỉ có một con non có thể trốn thoát ra biển lớn!"
"Vô số cá hồi bơi ngược dòng, chỉ có một phần trăm có thể đẻ trứng thành công!"
"Sự tàn khốc này, các ngươi là con người, không thể nào hiểu được!"
Giọng nói của Hứa Hắc, như những tiếng sấm rền, truyền vào tâm trí Vương Đỉnh.
Vương Đỉnh ngồi trên mặt đất, nhớ lại những lời dạy của các bậc thánh nhân, lại nghĩ đến những lời Hứa Hắc vừa nói, rơi vào trầm tư.
"Đại Sở quốc này có hàng tỷ tỷ sinh linh, nhưng con người chiếm bao nhiêu? Một phần tỷ? Haha, được sinh ra làm người, thật là may mắn biết bao."
"Hãy trân trọng linh trí khó có được này, ít nhất, ngươi còn có thể suy nghĩ, rất nhiều sinh linh, ngay cả cơ hội suy nghĩ cũng không có, đã mất mạng."
Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên Hứa Hắc nói nhiều lời như vậy, lại còn là với một con người.
Nó không nói thêm gì nữa, đây là quan điểm của nó từ khi sinh ra cho đến nay, chưa từng thay đổi.
Nó ngưỡng mộ con người.
Nếu những con thú hoang kia có linh trí, chúng cũng sẽ ngưỡng mộ con người.
Sau khi binh lính Tần Quốc lục soát từng nhà.
Cuối cùng, những binh lính Sở Quốc trốn trong chuồng lợn cũng ra ngoài, nhưng chỉ có hai người.
Người thứ ba đã trở thành một cái xác.
Họ xách đầu người thứ ba, đi đến cổng làng, quỳ trước mặt tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Tần Quốc.
"Tiên nhân, chúng tôi đã khuyên Trương Tam đầu hàng, nhưng hắn không nghe, chúng tôi tức giận quá nên đã chặt đầu hắn, dâng lên cho tiên nhân."
Một người trong số họ quỳ xuống nói.
"Chúng tôi nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài, quy thuận quân Tần."
Người còn lại cũng quỳ xuống đất, thành khẩn nói.
Tu sĩ trẻ tuổi khẽ gật đầu, thậm chí còn không thèm nhìn họ, ra lệnh cho người đến đưa hai người họ đi.
Thần thức của Hứa Hắc nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể cảm thán, hai người này rất thông minh, đã chọn con đường duy nhất để sống sót.
Chỉ cần sống sót, mới có hy vọng, người chết rồi thì chẳng còn gì cả.
Nhưng ngay lúc này.
Khi tu sĩ trẻ tuổi đi ngang qua hai người họ...
Một trong hai binh lính Sở Quốc đột nhiên bật dậy, tay hắn rút ra một cây đinh thép, đâm thẳng vào sau đầu tên tu sĩ trẻ.
“Hử?”
Tên tu sĩ trẻ khẽ giật mình, rõ ràng không ngờ rằng một phàm nhân lại dám tấn công hắn.
Điều bất ngờ hơn nữa là người còn lại cũng rút ra một lưỡi dao, định cắt cổ hắn. "Tìm chết!"
Mặc dù hắn chỉ là Luyện Khí kỳ sơ kỳ, nhưng phản ứng không chậm, linh khí toàn thân chấn động, đánh trả bằng một chưởng.
"Bùm!"
Lồng ngực của tên lính Sở Quốc bị đánh xuyên thủng, nhưng hắn vẫn không lùi lại, ôm chặt lấy cơ thể của tên tu sĩ, định cắn vào vai hắn. Tuy nhiên, một lớp ánh sáng hộ thể xuất hiện, đánh bật hắn ra.
Lưỡi dao của người còn lại chỉ kịp rạch một đường nhỏ trên tay áo của tên tu sĩ trước khi bị đánh bay. Miệng mũi phun máu, cả hai người chết ngay tại chỗ.




Bình luận chương 101
Chia sẻ cảm nhận về chương 101 “Sinh Mệnh, Đến Không Dễ Dàng”