Chúng ta thuộc về nhau #18+
" Ưm... Ứ... Ư... " kh*** c*m từ phía sau truyền đến khiến cho Tô Hiển Nhiên không nhịn được rên lên.
Nhậm Thừa Vinh mày nhíu lại, nhìn v*t n*m t*nh đang c**ng c*ng to hơn trước, lại nhìn ba ngón tay đang bị h** h***t của Tô Hiển Nhiên hút lấy hút để.
Nhậm Thừa Vinh không nhanh không chậm rút tay ra, càng rút thì h** h***t càng hút chặt hơn, Nhậm Thừa Vinh buông v*t n*m t*nh ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Hiển Nhiên.
" Đừng hút, anh đưa vợ thứ khác... thích hơn ba ngón tay nhiều. "
Tô Hiển Nhiên nghe Nhậm Thừa Vinh nói, mặt đỏ bừng xấu hổ.
" Không... không cần... ưm... " ngón tay dần dần rút ra, Tô Hiển Nhiên cắn môi nhè nhẹ...
" Không cần thật sao... " đem tay rút ra khỏi h** h***t, Nhậm Thừa Vinh dùng v*t n*m t*nh cọ cọ miệng huyệt, lại m*t nhẹ tai cô, giọng khàn đặc hỏi.
" Ưm... "
k*ch th*ch đột ngột mất lại đột ngột đến từ cửa hang động phía trước và h** h***t phía sau, làm Tô Hiển Nhiên phát ra tiếng r*n r* d*m đ*ng. Cô thật sự muốn im lặng, không muốn r*n r* như vậy... chính là không nhịn được.
Đỗ Đức Trí cười nhẹ một cái, đặt v*t n*m t*nh của anh ngay miệng hang... hang động như chiếc máy hút... khi v*t n*m t*nh vừa chui vào một chút liền hút chặt không buông, phía sau, h** h***t cũng hút chặt đỉnh đầu v*t n*m t*nh, khiến cả hai anh không khỏi hít một hơi.
" Hưm... "
" Nhiên Nhiên, hít sâu vào rồi thở ra... hưm... "
" Đúng rồi... ưm... Nhiên Nhiên nhịn đau nhé. "
Lời nói vừa dứt, cả hai anh nhanh chóng th*c m*nh một cái.
" Á... " Tô Hiển Nhiên hét vang khắp căn phòng.
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí phì phò thở, hai anh bị hút đến không nhịn được mà muốn hung hăng ra vào nhưng...
Cho dù có muốn làm như vậy thì cũng không thể, bởi vì cả hai anh đều biết rõ đây là lần đầu của Tô Hiển Nhiên, cả hai không thể vì sung sướng của bản thân mình mà không lo nghĩ cho cô.
Muốn dài lâu, muốn tận hưởng cái cảm giác này hoài hoài thì cần phải đem lại cảm giác cho Tô Hiển Nhiên nâng cao, càng cao trào càng khoái lạc thì Tô Hiển Nhiên sẽ không chán ghét mỗi lần quan hệ.
" Đau... huhu... " Tô Hiển Nhiên đau đến nức nở khóc thành tiếng, cho dù muốn nhịn cũng không được. Bản thân đột ngột ph*t t*nh, tuy hiện tại rất nóng, nhưng chính cô càng nóng càng muốn lại càng đau...
Trái với cảm giác đau đớn cùng kh*** c*m lúc nãy, lúc này là " ĐAU, RẤT ĐAU và VÔ CÙNG ĐAU ".
Đây là thứ cảm giác gì đây, tại sao lại có thể đau đớn đến như vậy chứ... không phải sẽ đau một chút hết sao? Sao lại thành ra như thế này, cô có cảm giác như hai bên đều sắp nứt ra vậy...
Nhìn thấy hai mắt của Tô Hiển Nhiên đỏ ửng, nức nở thành tiếng như vậy, Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh mím môi lại không dám nhúc nhích, Đỗ Đức Trí khẽ cúi nhẹ xuống, nâng cằm cô lên hôn xuống môi cô nói.
" Nín nha... Nhiên Nhiên nín, anh thương... "
" Hức... hức... " hai mắt Tô Hiển Nhiên đỏ ửng, ủy khuất nhìn Đỗ Đức Trí...
Nhậm Thừa Vinh mày nhíu lại, nhìn v*t n*m t*nh đang c**ng c*ng to hơn trước, lại nhìn ba ngón tay đang bị h** h***t của Tô Hiển Nhiên hút lấy hút để.
Nhậm Thừa Vinh không nhanh không chậm rút tay ra, càng rút thì h** h***t càng hút chặt hơn, Nhậm Thừa Vinh buông v*t n*m t*nh ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Hiển Nhiên.
" Đừng hút, anh đưa vợ thứ khác... thích hơn ba ngón tay nhiều. "
Tô Hiển Nhiên nghe Nhậm Thừa Vinh nói, mặt đỏ bừng xấu hổ.
" Không... không cần... ưm... " ngón tay dần dần rút ra, Tô Hiển Nhiên cắn môi nhè nhẹ...
" Không cần thật sao... " đem tay rút ra khỏi h** h***t, Nhậm Thừa Vinh dùng v*t n*m t*nh cọ cọ miệng huyệt, lại m*t nhẹ tai cô, giọng khàn đặc hỏi.
" Ưm... "
k*ch th*ch đột ngột mất lại đột ngột đến từ cửa hang động phía trước và h** h***t phía sau, làm Tô Hiển Nhiên phát ra tiếng r*n r* d*m đ*ng. Cô thật sự muốn im lặng, không muốn r*n r* như vậy... chính là không nhịn được.
Đỗ Đức Trí cười nhẹ một cái, đặt v*t n*m t*nh của anh ngay miệng hang... hang động như chiếc máy hút... khi v*t n*m t*nh vừa chui vào một chút liền hút chặt không buông, phía sau, h** h***t cũng hút chặt đỉnh đầu v*t n*m t*nh, khiến cả hai anh không khỏi hít một hơi.
" Hưm... "
" Nhiên Nhiên, hít sâu vào rồi thở ra... hưm... "
" Đúng rồi... ưm... Nhiên Nhiên nhịn đau nhé. "
Lời nói vừa dứt, cả hai anh nhanh chóng th*c m*nh một cái.
" Á... " Tô Hiển Nhiên hét vang khắp căn phòng.
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí phì phò thở, hai anh bị hút đến không nhịn được mà muốn hung hăng ra vào nhưng...
Cho dù có muốn làm như vậy thì cũng không thể, bởi vì cả hai anh đều biết rõ đây là lần đầu của Tô Hiển Nhiên, cả hai không thể vì sung sướng của bản thân mình mà không lo nghĩ cho cô.
Muốn dài lâu, muốn tận hưởng cái cảm giác này hoài hoài thì cần phải đem lại cảm giác cho Tô Hiển Nhiên nâng cao, càng cao trào càng khoái lạc thì Tô Hiển Nhiên sẽ không chán ghét mỗi lần quan hệ.
" Đau... huhu... " Tô Hiển Nhiên đau đến nức nở khóc thành tiếng, cho dù muốn nhịn cũng không được. Bản thân đột ngột ph*t t*nh, tuy hiện tại rất nóng, nhưng chính cô càng nóng càng muốn lại càng đau...
Trái với cảm giác đau đớn cùng kh*** c*m lúc nãy, lúc này là " ĐAU, RẤT ĐAU và VÔ CÙNG ĐAU ".
Đây là thứ cảm giác gì đây, tại sao lại có thể đau đớn đến như vậy chứ... không phải sẽ đau một chút hết sao? Sao lại thành ra như thế này, cô có cảm giác như hai bên đều sắp nứt ra vậy...
Nhìn thấy hai mắt của Tô Hiển Nhiên đỏ ửng, nức nở thành tiếng như vậy, Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh mím môi lại không dám nhúc nhích, Đỗ Đức Trí khẽ cúi nhẹ xuống, nâng cằm cô lên hôn xuống môi cô nói.
" Nín nha... Nhiên Nhiên nín, anh thương... "
" Hức... hức... " hai mắt Tô Hiển Nhiên đỏ ửng, ủy khuất nhìn Đỗ Đức Trí...




Bình luận chương 124
Chia sẻ cảm nhận về chương 124 “Chúng ta thuộc về nhau #18+”