VỊ THẦN CAI QUẢN HƯ KHÔNG!
“Bách Thế Thư có chứa một trang Song Tu Chi Đạo… bất quá từ trước đến nay thiếp chưa từng dùng đến, không nghĩ đến lại diệu dụng như vậy.”
Vân vũ qua đi, Diệp Đài Trang lười biếng gối đầu trên bắp tay hắn thì thầm.
Lạc Nam ngắm nhìn nàng, sự vũ mị và quyến rũ càng tăng thêm không ít sau khi trở về phụ nhân.
Như mật đào chín mộng.
“Nàng thấy thế nào?” Hắn trêu chọc hỏi.
“Chàng thể hiện không tệ.” Diệp Đài Trang nhoẻn miệng cười.
Nàng cố ra vẻ bình tĩnh, chỉ là tia thẹn thùng trong mắt cùng vành tai đỏ ửng không che giấu được.
Lạc Nam nâng cằm nàng, nhếch môi đầy xấu xa:
“Chỉ là không tệ thôi sao? Tiểu Diệp đạo hữu?”
Nữ nhân khẩu thị tâm phi, dù là Thái Cổ Viện Trưởng nổi danh cũng không ngoại lệ, rõ ràng vừa rồi còn cầu xin tha thứ, quay đầu lại nói mình chỉ là không tệ.
“Thôi được, vậy ta tiếp tục thể hiện.” Lạc Nam xoay người.
“Đừng mà!” Diệp Đài Trang vội vàng đẩy hắn:
“Biết chàng lợi hại rồi.”
“Hắc hắc.” Lạc Nam dương dương đắc ý.
Hai người ở Nguyên Giới hưởng tuần trăng mật, chủ yếu là thả lỏng tinh thần sau những ngày chiến đấu và tu luyện, ngắm nhìn cảnh sắc nhân gian.
Lúc này, hắn động ý niệm.
Không lâu sau, một nữ tử như được bao phủ bởi tinh thần, toả sáng lấp lánh, cao quý hiện thân.
Nàng hướng Lạc Nam cúi thấp đầu, ôn nhu nói: “Tinh Nhi bái phỏng Bá Chủ.”
Khí linh của Tinh Môn – Tinh Nhi.
“Tinh Đấu kia… có vẻ đã bắt đầu?” Lạc Nam hỏi.
“Vâng, cảm giác đã có những Tinh Nữ đầu tiên nhận chủ!” Tinh Nhi gật đầu đáp:
“Tiểu nữ sẽ chờ người xứng đáng nhất tìm đến.”
“Năm đó ngươi nhờ ta tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Thiên Địa Tinh Chủ, ta đã thuận tiện dò xét được.” Lạc Nam nói.
Thân ảnh Tinh Nhi chấn động, kích động nhìn lấy hắn: “Mong Bá Chủ đại nhân báo tin!”
“Chủ yếu là mang ngọc có tội.” Lạc Nam vuốt cằm:
“Chủ nhân của ngươi ở Chung Cực Giới đạt được một kiện vật phẩm, dẫn đến bị truy sát rồi vẫn lạc.”
Hắn điểm đầu ngón tay, tin tức truyền vào mi tâm của Tinh Nhi.
Đối với Thiên Cơ Đạo hiện tại của Bá Việt Tông, tìm hiểu nguyên nhân vẫn lạc của một Siêu Thần như Thiên Địa Tinh Chủ không phải việc khó.
Đã từng hứa hẹn với Tinh Nhi, Lạc Nam cũng không ngại hoàn thành.
“Hít…” Sắc mặt Tinh Nhi trở nên phức tạp, nàng đã hiểu rõ lý do chủ nhân mình vẫn lạc.
“Thế nào?” Lạc Nam hỏi:
“Cần ta ra tay giúp ngươi và Tinh Giới báo thù?”
“Thưa không!” Tinh Nhi lắc đầu, mặt lộ vẻ kiên định:
“Hận thù này phải do đích thân truyền nhân Tinh Giới báo mới có ý nghĩa, tiểu nữ sẽ không phiền đến đại nhân.”
Lạc Nam nghe vậy cảm thấy buồn cười: “Cái tên truyền nhân này xem ra xui xẻo, đủ loại khảo nghiệm, thử thách không đơn giản đang chờ hắn.”
Đầu tiên là trở thành người chiến thắng trong Tinh Đấu, thu thập đủ 108 Tinh Mệnh.
Sau đó phải đoạt về một nửa Tinh Giới Bản Nguyên, rồi phải thông qua khảo nghiệm tại Tinh Môn để thu một nửa Tinh Giới Bản Nguyên còn lại.
Cuối cùng báo thù cho Thiên Địa Tinh Chủ.
Nhưng không thể không nói, một khi vượt qua tất cả… đó sẽ là một nhân vật không tầm thường.
Thiên Địa Tinh Chủ là một kỳ nhân, trước khi vẫn lạc vẫn có thể bố cục nhiều thứ như vậy.
Bất quá phần thưởng cũng xứng đáng…
Đồ vật khiến Thiên Địa Tinh Chủ bị truy sát kia vẫn chưa bị đoạt mất, lưu lại làm phần thưởng cuối cùng cho truyền nhân của mình, rất có giá trị.
Với thân phận và địa vị hiện nay của Lạc Nam, hắn cũng không rảnh đi cùng hậu bối tranh đoạt.
Ngược lại khá hứng thú, kẻ thành công đạt được truyền thừa sẽ thú vị như thế nào.
Lạc Nam hướng về thiên không điểm đầu ngón tay, lưu một luồng hư ảnh của mình vào trong Tinh Môn.
Đây sẽ là khảo nghiệm hắn bố trí giúp Tinh Nhi.
Chờ ngày kẻ kia đến lấy Tinh Môn, phải đấu với hư ảnh của Lạc Nam một trận.
Hắn rất chờ mong…
“Đa tạ Bá Chủ!” Tinh Nhi cảm kích chắp tay:
“Sau này tiểu nữ sẽ nhắc nhở truyền nhân báo đáp ân tình của ngài.”
“Haha.” Lạc Nam bật cười một tiếng.
Muốn đủ tư cách báo đáp hắn, năm tháng còn xa lắm…
…
Phu thê đều được như nguyện, hai người cáo từ mẫu thân, lại đón theo Huyền Lam Cơ bước vào Thế Giới Trận Thụ.
Trở về Bá Việt Tông, trong Cung Đình Thụ cùng Diệp Đài Trang tu luyện Đạo Tình Bá Quyết, giúp nàng tụ được Tình Đỉnh, tiêu hao Nguyên Thạch Siêu Phẩm…
Diệp Đài Trang có đến ba kiện Bất Hủ Thần Vật, lực lượng mang đến vượt qua hầu hết nữ nhân, khi song tu giúp Tình Đỉnh của hắn mạnh lên khá nhiều.
Để Yên Nhược Tuyết dẫn Huyền Lam Cơ làm quen với hoàn cảnh.
Lạc Nam cùng Diệp Đài Trang lại đến chỗ Yến Linh và Vân Tiêu…
“Chúc mừng nhị vị như ý.” Vân Tiêu hài hước nói.
“Cũng nhờ các vị ái thê ủng hộ, vi phu phụng chỉ hành sự mà thôi.” Lạc Nam nghiêm trang nói.
“Được tiện nghi còn khoe mẽ.” Yến Linh che miệng khẽ cười.
Diệp Đài Trang nghe các nàng trêu chọc, vội chuyển chủ đề:
“Gần đây có thu hoạch gì không?”
Vân Tiêu đưa sang một mảnh ngọc bội, bên trong lại có tin tức về hai kiện Bất Hủ Thần Vật.
Tiếp nhận xem xét, Lạc Nam nhướn mày: “Đều ở hư không?”
Hư không là nơi bí ẩn và tiềm tàng nhiều nguy hiểm bậc nhất Dương Thế, bởi lẽ phạm vi của hư không là vô tận, chứa đựng vô số bí ẩn chưa có người khám phá…
Dù khi Trấn Cực Liên Minh thành lập đã gọi ra không ít thế lực xuất thế, nhưng không ai dám khẳng định bọn hắn đã hiệu triệu được toàn bộ tồn tại Bất Hủ trong hư không…
Dù sao thì hư không lớn đến mức nào, không ai thăm dò được, cũng chẳng ai dám khẳng định có bao nhiêu chủng tộc, cường giả bên trong đó.
Giống như Hư Không Cổ Tộc dưới trướng Lạc Nam, cũng chỉ chiếm cứ được một gốc hư không ở Bắc Cực mà thôi.
Gần nhất Vân Tiêu và Yến Linh dò thám thiên cơ, có được manh mối của hai kiện Thần Vật ẩn trong hư không…
Lạc Nam quyết định tự mình đi.
Dù là lấy Thần Vật về cho thê tử hay bản thân mình sử dụng, lực ép từ hư không quá mạnh, nguy cơ tứ phía, hắn cũng không an tâm giao cho nữ nhân của mình.
Trước khi xuống Âm Gian một chuyến, thám hiểm hư không cũng không tồi.
“Đã như thế, ta đi một chuyến, nàng ở lại hỗ trợ.” Lạc Nam nói với Diệp Đài Trang.
Có ba nàng liên thủ, tin tưởng sẽ moi ra được không ít Bất Hủ Thần Vật đang lẫn trốn.
“Được, hư không khó lường… dù Thái Cổ Thư Viện của thiếp cũng không có nhiều tin tức, chàng cẩn thận.” Diệp Đài Trang quan tâm nói.
Lạc Nam gật đầu, chợt nghĩ ra một ý.
Hắn vung tay, thú cưng của Tuế Nguyệt đã bị chụp đến.
GÂU!
Thiên Địa Dị Chủng – Hư Không Cẩu – nay đã biến dị thành Hư Không Thần Khuyển, tứ chi thon dài, lông đen bao trùm toàn thân, đôi mắt vô cùng chăm chú.
Hư Không Cẩu trước đây đã có khả năng đánh hơi và tìm kiếm tài nguyên trong hư không, hiện tại đã biến dị thành Hư Không Thần Khuyển, bản lĩnh lớn hơn… Lạc Nam muốn mang theo nó đi cùng.
Đang rất nghèo, tiện đường tìm kiếm chút tài nguyên đổi lấy Nguyên Thạch, còn giúp các lão bà tụ đỉnh.
100 vạn Nguyên Thạch Siêu Phẩm lột được từ Trấn Cực Liên Minh đã dùng hết ba phần rồi.
Hiểu được ý của hắn, Hư Không Thần Khuyển ngoan ngoãn thu nhỏ cơ thể, chỉ lớn hơn mấy ngón tay người, nhảy lên trên vai Lạc Nam.
Hắn vung tay xé rách càn khôn, lộ ra vết rách hư không đen kịt.
Bá Chủ Thần Văn bao phủ cơ thể mình và Hư Không Thần Khuyển, đặt chân bước vào.
Như bị bao trùm bởi bóng tối bất tận, bốn phương tám hướng xung quanh đều là màu đen, một sự yên tĩnh đến rợn người.
Lạc Nam ung dung bình thản, điều động Hồng Mông Đỉnh, kích hoạt cùng lúc huyết mạch Ẩn Không Tộc và Thời Không Thần Thể, hoà làm một cùng hư không đen kịt xung quanh, không lộ ra bất kỳ khí tức nào.
Trạng thái này giúp hắn thích ứng cùng hoàn cảnh, không phải chịu bất cứ lực ép nào tác động.
“Hắc Không Nhãn!” Lạc Nam vuốt cằm xem lại thông tin.
Hắc Không Nhãn không phải tên một loại Bất Hủ Thần Vật, mà là một loại hoàn cảnh đặc thù trong hư không.
Nơi đó không gian và thời gian vặn vẹo, tạo thành hình dáng như một con mắt đen kịt khổng lồ nên được xưng là Hắc Không Nhãn.
Đã có không ít tu sĩ tự tin mình tinh thông Không Gian Chi Đạo muốn khám phá Hắc Không Nhãn nhưng đều thất bại.
Có người đồn đoán Hắc Không Nhãn là lối vào một thế giới khác, có đồn đoán nó là vực sâu của hư không, cũng có người nói bên trong là một di tích hoặc bí cảnh bị vùi lắp…
Nhưng mặc kệ như thế nào, dựa vào cảm ứng thiên cơ của Yến Linh các nàng, tại Hắc Không Nhãn có khí tức của Bất Hủ Thần Vật vô chủ.
Hư Không Thần Khuyển trên vai Lạc Nam liên tục hít, ngửi… xung quanh không có gì quý giá.
Lạc Nam nhún vai, nơi này là vùng hư không của Bá Việt Tông, nếu thật sự có thứ gì… hắn đã sớm cảm ứng được.
Thiên Hạ Vô Cực kết hợp Dịch Chuyển Tức Thời, hắn điên cuồng dịch không mà đi.
Nhắm đến vị trí của Hắc Không Nhãn.
Tốc độ của Lạc Nam cực nhanh, di chuyển trong hư không như vũ bão…
GÂU GÂU GÂU…
Nửa ngày, Hư Không Thần Khuyển sủa inh ỏi.
Lạc Nam đưa tay cốc lên đầu nó, hừ một tiếng: “Nói tiếng người, sủa loạn cái gì?”
Con hàng này linh trí rất cao, còn bày đặt học theo Hỗn Độn Thú không mở miệng, đáng ăn đòn.
Hư Không Thần Khuyển đầy mặt u oán, nhưng vẫn mở miệng đáp:
“Tiểu Cẩu cảm ứng được có Đạo Không Gian cao cấp.”
“Ồ?” Lạc Nam lập tức hứng thú.
Tuy rằng đã có gần chục vạn loại Đạo Thuộc Tính cấp Bất Hủ, nhưng thứ đồ chơi này không ai ngại nhiều cả.
Theo chỉ dẫn của Hư Không Thần Khuyển, Lạc Nam đổi hướng… lao vọt về hướng loại Đạo Không Gian kia.
RỐNG!
Không lâu lắm, sự tĩnh lặng bị phá vỡ, có tiếng thú rống truyền vào trong tai.
Lạc Nam mở ra Cấm Kỵ Bá Nhãn, từ xa chứng kiến một con đại quái như bạch tuộc khổng lồ đang chiến đấu với một nhóm sinh vật.
Mỗi cái xúc tu mà nó vung ra, đều có thể khuấy động sự hỗn loạn của không gian, khiến hư không chấn động và phát nổ, tạo ra uy lực công phá cực mạnh.
Chính là Đạo Không Gian với sở trường công kích, có thực lực sánh ngang Siêu Thần đỉnh cao.
Mà đám sinh vật kia có năm người, có vẻ đến từ một chủng tộc đặc thù nào đó, sau lưng mọc cánh như hư không kiếm xoè ra hai bên, tốc độ cực nhanh, làn da màu đen bóng, công kích chủ đạo là dùng cánh, liên tục đánh ra các loại kiếm kỹ có sát thương lớn.
Lạc Nam lười quan tâm, hư không vô chủ, tài bảo thuộc về kẻ mạnh.
Triển khai Pháp Tướng Thần Thông – Càn Khôn Chuyển.
Trước sắc mặt đờ đẫn và ngơ ngác của năm sinh vật, con quái vật bạch tuộc bỗng nhiên tiêu thất như bốc hơi.
Mà bản thể của nó, đã bị Càn Khôn Chuyển thu vào trong Đỉnh.
“Kẻ nào?”
Sau lúc thất thần, năm tên sinh vật gầm lên phẫn nộ:
“Kẻ nào dám cướp Đạo Thuộc Tính của Dực Không Kiếm Tộc?”
“Hoá ra là Dực Không Kiếm Tộc, cũng thú vị.” Lạc Nam gật gù, chẳng trách trên lưng mọc ra mấy đôi cánh như những thanh kiếm.
Để lại một đám ngơ ngơ ngác ngác, hắn phủi mông rời đi.
Từ đầu đến cuối, không quan tâm đến Hư Không Kiếm Tộc hô to gọi nhỏ.
“Tiếp tục!” Lạc Nam vỗ đầu Hư Không Thần Khuyển khích lệ.
“GÂU!”
“Sủa cái rắm!”
…
Hơn một tháng, nhờ Hư Không Thần Khuyển hỗ trợ, Lạc Nam lại thu được không ít tài nguyên tu luyện, nguyên liệu luyện đan, luyện khí… bất quá tất cả đều là Siêu Thần vật phẩm, không có thứ nào đạt đến cấp Bất Hủ.
Rốt cuộc, hố đen khổng lồ đã xuất hiện như một con mắt…
Hắc Không Nhãn.
Nơi này cả thời không đều vô cùng hỗn loạn, Lạc Nam thậm chí cảm thụ được dòng chảy hỗn loạn từ con mắt kia.
Dường như chỉ cần rơi vào đó, ngươi sẽ bị dịch chuyển đến quá khứ hay tương lai, bất cứ cột mốc thời gian nào.
Mà ẩn trong con mắt, quả thật có khí tức của Bất Hủ Thần Vật đang truyền ra.
Đúng như Yến Linh các nàng dò xét, nơi này quả thật có Bất Hủ Thần Vật tồn tại.
Thình thịch…
Tai Lạc Nam vô thức cử động, nghe được âm thanh lạ.
“Tiếng gì?” Hắn nhíu mày.
“Gâu? Đại nhân làm sao vậy?” Hư Không Thần Khuyển hỏi.
“Ngươi có nghe thanh âm gì không?” Lạc Nam hỏi.
“Không có a.” Hư Không Thần Khuyển lắc đầu.
Thình thịch…
Lại đến…
Như tiếng tim đập.
“Tim?” Lạc Nam biểu lộ nghiêm nghị, Bá Chủ Quy Tắc toàn diện kích hoạt, dồn nén Hồn Lực vào Cấm Kỵ Bá Nhãn.
Quét tổng lực, nhìn thấu vạn vật.
“Haha, không tệ.” Hắn bật cười, ánh mắt hiện lên một tia lửa nóng.
“Không ngờ lại là vị Thần cai quản cõi hư không!” Hà Mộng Tâm cũng cảm thán một tiếng.
“Chính là nó!” Lạc Nam gật đầu.
Từ chỗ Sa Lệ Ti, hắn biết được số ít Bất Hủ Thần Vật đặc thù có tác dụng triệu hoán vị thần cai quản một địa hình đặc biệt.
Giống như Thần Mạc Hồn Trượng của Sa Lệ Ti có thể triệu hoán vị thần cai quản hoang mạc – Mạc Hồn Thần Khuyển, thân người đầu chó nhưng lại là chúa tể sa mạc, thực lực cường hãn dị thường.
Mà chỗ Lạc Nam đang đứng, là trên cơ thể của vị thần cai quản Hư Không đang ngủ say…
Hắc Không Nhãn nguy hiểm này lại chỉ là một bên mắt của nó.
Vị thần cai quản hư không này chính là linh tính và hiện thân của kiện Bất Hủ Thần Vật đang ở trong cơ thể nó.
Mà muốn thu phục…
Bắt buộc phải chiến.




Bình luận chương 3648
Chia sẻ cảm nhận về chương 3648 “VỊ THẦN CAI QUẢN HƯ KHÔNG!”