← Chương 3624Cuối cùng
SÁT GIỚI!
“Tiền bối đừng đánh, đừng đánh nữa… ta xin đầu hàng!”
Nam tử bị 3000 tôn Bá Cực Đỉnh nện liên tục đến mức không ngóc đầu dậy nổi, linh hồn mạnh mẽ cũng sắp bị đập nát, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ?
“Tiền bối? nhìn mặt bổn toạ già lắm à?” Lạc Nam giận dữ, 3000 Bá Cực Đỉnh dung hợp thành một, thô bạo trấn xuống.
“Công tử, thiếu gia, soái ca… tiểu đệ nguyện ý phục!” Nam tử lập tức rú lên.
Sắp chết nên đầu óc cũng rất nhanh nhạy, Bá Cực Đỉnh chỉ còn cách đầu hắn gang tấc.
“Phốc!” Sở Miên bật cười khúc khích:
“Bất Hủ Thần cường giả cũng có bộ mặt hèn mọn thế sao?”
Nhã nhặn như Sở Y cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Nói đi! Ngươi và tổ tiên của Sở Gia có ân oán thế nào? Vì sao lưỡng bại câu thương?” Lạc Nam trầm giọng hỏi.
“Chúng ta không có ân oán, nhưng ta là Thợ Săn của Sát Giới, được cử nhiệm vụ truy sát hắn.” Nam tử vội vàng giải thích.
“Sát Giới? là cái quỷ gì?” Lạc Nam nhướn mày.
“Sát Giới là tổ chức được các cường giả đứng đầu Âm Gian lập ra, với mục đích truy lùng những tu sĩ Dương Thế có khả năng đi lại giữa hai thế giới, nhằm tránh bọn hắn xâm nhập Âm Gian khi chưa được phép, làm trái với quy tắc, đảo lộn âm dương.” Nam tử không dám che giấu, cúi đầu giải thích:
“Tổ tiên của Sở Gia, cũng chính là Sở Ứng sở hữu Bất Hủ Thần Vật – Tịnh Âm Kính, thứ này chẳng những có thể khắc chế không ít tồn tại ở Âm Gian, mà còn có thể ra vào Âm Gian bất cứ lúc nào, nên mới trở thành đối tượng bị Sát Giới truy sát.”
“Ta là người tiếp nhận nhiệm vụ lấy mạng Sở Ứng, chúng ta kịch chiến ở Âm Gian cho đến Dương Thế, rơi vào hỗn độn… cuối cùng đều mang trọng thương ở thế giới này.”
Lạc Nam vuốt cằm, mình quả thật còn nhiều thứ không biết về Âm Gian, không ngờ có cả tổ chức như Sát Giới.
“Sát Giới này đều là lũ vô sỉ!” Hắn bất mãn nói:
“Dựa vào đâu cường giả Âm Gian các ngươi đến Dương Thế được, nhưng không cho tu sĩ Dương Thế vào Âm Gian?”
U Minh Chi Thần, U Minh Trùng Tổ, rồi cả tên Cốt Diêm lần trước đụng độ ở Bắc Chung Cực.
U Minh Chi Thần từ cửu u xông lên tham gia náo nhiệt, tiến hành vây giết Bất Hủ Cổ Tộc, U Minh Trùng Tổ tính kế Trùng Hậu và Băng Nguyên Cung…
Rõ ràng tu sĩ Âm Gian cũng luôn ngấp nghé Dương Thế… không có chuyện nước sông không phạm nước giếng.
“Sát Giới quả thật chỉ cấm tu sĩ Dương Thế vào Âm Gian, còn cường giả Âm Gian có bản lĩnh thì được phép xông vào Dương Thế.” Nam tử thành khẩn nói:
“Muốn vào Âm Gian một cách hợp lệ, trừ phi chết, bằng không Sát Giới sẽ truy cùng diệt tận.”
Lạc Nam biểu lộ khinh thường, con hàng Cấm Chủ tiến nhập Âm Gian suốt ba vạn năm, cũng không thấy Sát Giới làm gì được hắn.
Điều đó chứng tỏ, đạt đến thực lực như Cấm Chủ… dù là Sát Giới kia cũng không có biện pháp đối phó.
Thậm chí Hoàng Tuyền Thủ Hộ Giả còn phải thả Cấm Chủ trở về để giảm phiền toái.
Suy cho cùng chỉ cần đủ mạnh, ngươi sẽ không cần bận tâm đến cái gọi là quy tắc.
“Ngươi ở trong Sát Giới có thân phận cao không?” Lạc Nam hỏi.
“Sát Giới có chín vị Trưởng Lão quyền lực tối thượng, phía dưới là Thợ Săn và Sứ Giả.” Nam tử cung kính trả lời:
“Sứ Giả đối phó với Siêu Thần trở xuống, Thợ Săn trở lên đối phó với Bất Hủ Thần… ta chỉ là một trong vài chục vị Thợ Săn của Sát Giới.”
“Tại sao ngươi không quay về Âm Gian? Lần trước khi ta diệt đám lão già của U Minh Hồn Cung, thấy bọn chúng qua lại giữa Âm Gian và Dương Thế rất đơn giản.” Lạc Nam chất vấn.
Lời của hắn khiến nam tử chảy mồ hôi, U Minh Chi Thần cũng là một Thợ Săn của Sát Giới, không ngờ bị vị trước mặt này diệt rồi.
“Thưa ngài, cường giả của U Minh Hồn Cung sở hữu U Minh Quy Tắc, cho phép bọn hắn qua lại giữa lưỡng giới.” Tên Thợ Săn kính cẩn nói:
“U Minh Quy Tắc của ta nằm trong Bất Hủ Thần Vật, nhưng đã bị hỏng nặng, vẫn chưa hồi phục.”
Lạc Nam nghe vậy nâng lên chuỗi đầu lâu vừa cướp được quan sát, quả thật có những khoả đầu bị nứt và cạn kiệt lực lượng, điều này khiến nam tử không thể vận dụng khả năng của nó để quay về Âm Gian.
“Ngươi trả lời rất tốt, bổn toạ khá hài lòng!” Lạc Nam một chân đạp ra, lập tức xuất hiện trước mặt con mồi:
“Nô Hồn Ấn!”
Cấm Kỵ Bá Nhãn loé lên, Nô Ấn phô thiên cái địa trấn xuống.
“Không!” Thợ Săn gào thét thảm thiết.
Đáng tiếc trước sức mạnh của Bá Hồn, hắn chỉ có thể bất lực bị luyện hoá, sau đó ngoan ngoãn thần phục.
Chỉ là Lạc Nam không có ý định giữ mạng cho hắn, chỉ hờ hững nói:
“Chờ đi, làm chất dinh dưỡng để 69 vị Tuyệt Sắc Hồn Cơ của ta tiến vào Bất Hủ!”
Không sai, Lạc Nam muốn dùng tên Thợ Săn này và cả Bất Hủ Thần Vật của hắn để thăng cấp Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ.
Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ theo hắn lâu quá rồi, không thể bạc đãi các vị hồn cơ được.
Hy vọng sau khi thăng cấp thành công, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ sẽ có khả năng xuyên toa Âm Dương lưỡng giới.
“Chúng ta về thôi!” Lạc Nam nhìn hai nữ mỉm cười, Bất Hủ Thần Văn khảm trên người các nàng cũng tan biến.
Nhìn nụ cười ấm áp trên khuôn mặt tuấn lãng, thật khó tin đây là vị có thể đè đại địch của tổ tiên mình ra đánh một cách thô bạo.
Quá mức đối lập.
Màn nước không gian mở ra, Lạc Nam cùng hai nàng về Sở Huyền Thành.
Lần này xem như nhân hoạ đắc phúc, đánh với Cấm Chủ một trận, có được hai vị lão bà, hiểu thêm về Âm Gian, còn thu thêm Bất Hủ Thần Vật.
Sảng khoái…
Nhìn thấy đám Thần Đạo và tu sĩ của mấy thế lực vẫn còn quỳ gối, Lạc Nam hờ hững nói:
“Giải tán hết đi!”
“Đội ơn đại nhân tha mạng, đội ơn tha mạng!”
Cả đám như được đại xá, hung hăng dập đầu một cách cuồng hỉ, không dám nói hai lời, kéo nhau rời đi.
Sở Y cùng Sở Miên cũng mặc kệ bọn hắn, nhờ phu quân mà ngay cả Giới Linh cũng đã ngoan ngoãn nhận chủ, các nàng đâu cần chấp với những con dân trong thế giới của mình.
Hai người nhanh chóng thu dọn Sở Huyền Thành vào trong Linh Giới Châu của Lạc Nam.
Đang định trở về Chung Cực Giới, một toà cung điện trong suốt đã xuyên toa thời không mà đến.
Cung điện mỹ lệ, cao quý như thần tích, toả ra uy thế khiến cả thế giới rung chuyển, ánh mắt Sở Y cùng Sở Miên theo đó mơ màng.
Tuế Nguyệt Cung!
Đứng trên đỉnh thần cung điện là năm vị mỹ phụ khiến hai nàng cảm thấy hoảng hốt.
Dù được xưng là hai nữ thần đẹp nhất Dị U Giới, nhưng so với những vị phu nhân này, đáy lòng các nàng vẫn sinh ra cảm giác không thể sánh bằng, chỉ có thể nắm chặt tay Lạc Nam để lấy can đảm.
“Hừ, mới có mấy ngày… đã ở nơi này trêu hoa ghẹo nguyệt.” Võ Tam Nương khoanh tay trước ngực.
“Uổng công chúng ta còn lo lắng cho hắn như vậy.” Hi Vũ nhướn mày.
“Khanh khách, chàng trọng thương có mỹ nhân hầu hạ, như thế cũng tốt mà.” Diễm Nguyệt Kỳ cười rất hài lòng.
Cửu Huân Dao liếc đôi mắt lãnh diễm, cũng chỉ có ngươi và Bạch Tố Mai là hận không thể kéo hết nữ nhân thiên hạ lên giường của hắn.
“Các vị lão bà, nhớ phu quân rồi sao?” Lạc Nam nháy mắt trêu chọc.
“Chúng ta là sợ chàng bị Cấm Chủ đánh cho toi đời nên mới đi tìm!” Võ Tam Nương nở nụ cười:
“Nhưng xem ra là lo xa rồi!”
“Khà khà, vẫn còn khoẻ lắm, đêm nay các nàng sẽ biết!” Lạc Nam cười xấu xa.
“Lưu manh!”
Trước sự ngơ ngác của chúng sinh, Tuế Nguyệt Cung đã chậm rãi hạ xuống.
Lạc Nam bước đến ôm lấy các kiều thê, sủng ái hôn lên từng cánh môi mê người.
Sở Y cùng Sở Miên khẩn trương vô cùng, ở trước các vị phu nhân này… các nàng nhận ra mình quá nhỏ bé, áp lực quá lớn rồi.
Ngay cả thở mạnh cũng không thở nổi.
Tuế Nguyệt khéo hiểu lòng người, ung dung đến gần kéo lấy tay hai nữ, ôn hoà nói:
“Là hai vị muội muội chiếu cố phu quân trong thời gian qua sao? Chúng ta rất cảm kích!”
“Không có!” Sở Y vội vàng phân trần:
“Là chàng cứu tính mạng của tỷ muội ta mới đúng.”
Lạc Nam cười cười, ngắn gọn đem mọi chuyện kể lại một lần.
Nghe xong chuyện, ánh mắt mấy vị Bá Phi đều trở nên quái lạ…
Cái tên này, hôn mê bất tỉnh, cả người thê thảm nhưng vẫn có hai mỹ nhân một tỷ một muội dâng đến tận cửa, còn tự tổ chức hôn lễ gả cho hắn.
Đáng nói hơn chính là, các nàng còn là hậu duệ của Bất Hủ Thần, có cả Bất Hủ Thần Vật.
Đây là vận số đào hoa nghịch thiên gì thế?
“Hay chàng đánh với Cấm Chủ thêm vài trận nữa đi!” Hi Vũ giễu cợt nói:
“Tiếp tục rơi vào hỗn độn, tiếp tục thu mỹ nhân đi kèm Thần Vật.”
“Thôi đi! Vi phu sợ các nàng nhịn không được nhung nhớ lại chạy đi tìm!” Lạc Nam đắc ý cười hắc hắc.
“Ảo tưởng!” Chúng nữ liếc xéo từng đôi mắt đẹp.
Sở Y và Sở Miên cảm nhận được bầu không khí ấm áp giữa hắn và các nàng, thật sự khó tin khi đạt đến độ cao thực lực, vẫn còn giữ được tình cảm thân thiết và gần gũi đến như vậy.
Chỉ riêng việc các vị phu nhân tìm đến nơi xa xôi này để đón hắn, cũng đủ thấy các nàng yêu hắn đến mức nào.
“Những thứ này cho ngươi, phát triển thế giới cho tốt vào!” Lạc Nam giao một lượng tài nguyên cho Dị U Giới Linh, căn dặn nó:
“Năng lực của ngươi trong tương lai có thể hữu dụng.”
Áp chế tu sĩ Âm Gian, loại khả năng này thật sự rất hiếm có ở trong 3000 đại thế giới.
“Tuân mệnh đại nhân, tiểu giới sẽ không để ngài thất vọng.” Giới Linh cảm kích, ngoan ngoãn đáp lời.
“Chúng ta đi!”
Tuế Nguyệt động ý niệm.
Tuế Nguyệt Cung viễn độn càn khôn.
Bất Hủ Thần Tháp còn chưa phục hồi, trước mắt cứ để nó tịnh dưỡng.
…
Cùng lúc đó, trong Cấm Thần Điện thuộc Cấm Khu.
“Vô Ưu, ngươi lâm trận bỏ chạy, có phải nên cho bổn toạ một lời giải thích?” Quan Phó Cấm nghiến răng nghiến lợi, sát khí ngút trời gào thét.
Các vị Cấm Thần, Cấm Lão vây ở xung quanh, sắc mặt từng người vô cùng khó coi.
Vô Ưu quỳ gối giữa đại điện, đón nhận ánh mắt căm phẫn của những người khác.
Từ trước đến nay, bản tính ưu tiên giữ mạng, chạy trước tính sau của tên khốn này không ai không biết.
Nhưng trận chiến lần này Cấm Khu tổn thất quá nặng, hàng loạt Cấm Lão, Cấm Thần tử chiến đến cùng, kết quả vẫn lạc.
Vô Ưu vậy mà ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, lập tức chạy mất dạng…
Nếu buông tha dễ dàng cho hắn, làm sao ăn nói với những cường giả đã chết, làm sao những Cấm Thần và Cấm Lão khác tâm phục khẩu phục?
“Thưa các vị đại nhân, khi đó Vạn Đạo Thần Chủ nhắm vào mỗ!” Vô Ưu chắp tay, phân trần nói:
“Trước mặt nhân vật chấp chưởng vô vàn quy tắc như vậy, mỗ tự biết không phải đối thủ của ả nên mới ưu tiên thoát thân, tìm cơ hội phản kích…”
“Chỉ là không nghĩ đến cục diện sau đó lại phát sinh theo cách như vậy, nếu mỗ ở lại chiến đấu, e rằng cũng chết vô ích mà thôi.”
“Hừ, nếu ngươi liều mạng đến cùng, dù chết cũng lôi theo được đệm lưng.” Tiếu Lệ Phó Cấm lạnh lẽo nói:
“Đừng nguỵ biện nữa!”
“Lôi theo đệm lưng? Thế những kẻ đã chết kia có kéo theo được ai chôn cùng không?” Vô Ưu thản nhiên hỏi.
“Lớn mật!” Quan Phó Cấm vỗ nát thạch bàn.
PHỐC!
Vô Ưu thổ huyết, cả người như diều đứt dây bay ngược.
“Lâm trận bỏ chạy, ảnh hưởng đến tinh thần của những người khác, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.” Tiếu Lệ Phó Cấm nói:
“Tước đoạt thân phận Cấm Lão của ngươi, để ngươi trở thành Cấm Thần dưới trướng Phạt Tây Cấm Lão!”
“Tạ ơn đại nhân không giết!” Vô Ưu hít sâu một hơi, dập đầu.
Lão tự biết mình đã cùng Bá Việt Tông ở thế không đội trời chung, nếu như ngay cả Cấm Khu cũng từ bỏ mình, thiên hạ rộng lớn sẽ không còn chốn nương thân.
Làm Cấm Thần cũng không tệ, giữ được tính mạng là được, so với mấy tên Cấm Lão chiến tử kia còn tốt hơn nhiều.
“Giải tán đi! Trở về dưỡng thương!” Tiếu Lệ Phó Cấm trầm giọng nói:
“Tìm cách tăng cường chiến lực lên cho bổn toạ, bằng không sớm muộn gì cũng nát trong tay Bá Việt Tông!”
“Tuân lệnh!” Toàn bộ cao tầng Cấm Khu cung kính chắp tay.
Chờ khi bọn hắn đều đi mất, một thân ảnh trong tà áo choàng xuất hiện giữa chủ toạ.
“Cấm Chủ đại nhân!” Quan Phó Cấm cùng Tiếu Lệ Phó Cấm cung kính đứng lên.
“Bổn toạ không chết, tên họ Lạc kia nhất định còn sống rất tốt.” Cấm Chủ cười tà:
“Thú vị thật, từ một tên kế thừa ý chí của tiểu chủng tộc, lại có thể một đường đạt đến thành tựu bá tuyệt cổ kim.”
Sau khi rơi vào hỗn độn, Cấm Chủ đã kích hoạt Cấm Lệnh Bài, truyền tống bản thân trở về Cấm Khu ngay lập tức.
Tịnh dưỡng thời gian qua, thương thế cũng đã phục hồi không ít.
“Cái tên Bất Hủ Lão Tổ – Thần Huyền Không kia đã thắng ván cược lớn nhất trong đời, hơn nữa còn là thắng đậm.” Quan Phó Cấm thở dài:
“Thần Huyền Huân đó, không biết tìm ở đâu ra một kẻ như vậy.”
Bọn chúng đã điều tra không ít về Lạc Nam…
Nếu nói trước đây khi chỉ còn là tiểu tu sĩ, hầu hết thủ đoạn đều dựa vào tài nguyên mà Bất Hủ Cổ Tộc lưu lại cũng như sự dìu dắt của Thần Huyền Huân.
Thì kể từ khi đặt chân đến Chung Cực, kẻ đó mới chính thức nhất phi trùng thiên, ngạo thị thiên hạ.
Thành tựu đạt được đã vượt qua Bất Hủ Cổ Tộc trong quá khứ không biết bao nhiêu lần.
Suy cho cùng, Bá Chủ không phải vật trong ao.
“Đại nhân, Lạc Nam thật sự mạnh đến mức có thể cùng ngài lưỡng bại câu thương sao?” Tiếu Lệ Phó Cấm khó tin nói.
“Ta ở Âm Gian bị mấy lão quái vật vây công, tổn thất một kiện Bất Hủ Thần Vật, chiến lực yếu hơn lúc trước.” Cấm Chủ thoải mái nói:
“Nhưng đổi lại, ta cũng biết không ít bí mật ở nơi đó … cũng xem là đáng giá.”
“Thì ra Cấm Chủ bị suy yếu!” Quan Phó Cấm tiếc hận:
“Bằng không họ Lạc kia đừng mơ sống yên!”
“Dù có thêm một kiện Bất Hủ Thần Vật, ta cũng không giết được hắn.” Cấm Chủ vuốt cằm:
“Kẻ này so với những lão quái đứng trên đỉnh Âm Gian không kém chút nào.”
“Chúng ta và Bá Việt Tông ở thế cục trước mắt, là Lưỡng Long Tranh Bá sao?” Tiếu Lệ Phó Cấm hỏi.
“Chưa chắc…” Cấm Chủ lắc đầu:
“Cũng có thể là Tam Phân Thiên Hạ!”




Bình luận chương 3625
Chia sẻ cảm nhận về chương 3625 “SÁT GIỚI!”